Mạnh Dao chưa bao giờ thấy cơ thể để trần của đàn ông thế này, trong lòng đầy cảm giác xấu hổ.
Tránh ánh mắt của anh, cô chỉ ra cửa và nói: "Có người bấm chuông cửa."
Nói xong cô quay lưng bỏ đi.
"Ừ." Phí Minh Nghị liếc nhìn ra cửa, lấy một chiếc áo choàng tắm màu xanh đen từ trong tủ phòng tắm mặc vào, buộc thắt lưng quanh eo, đi dép lê bước ra ngoài.
Mạnh Dao không dám nhìn nữa nên cô ngồi xuống ghế sô pha tiếp tục xem TV, quảng cáo đang phát, cô vô thức đổi từng kênh một.
Phí Minh Nghị bước ra cửa, nói mấy câu với người kia, chẳng mấy chốc mà đi vào.
Cuối cùng thì Mạnh Dao cũng dừng ở một kênh phim, đây là một bộ phim kinh điển của nước ngoài, cô đã nghe nói đến nhưng chưa bao giờ xem.
Một bóng người nhanh chóng đến gần, Phí Minh Nghị liếc nhìn màn hình TV, hỏi: "Phim hay không?"
Mạnh Dao liếc nhìn anh: "Ừm"
Phí Minh Nghị đã thay xong quần áo, mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần thể thao màu xám, nhìn anh tràn đầy sức sống, cả người rất ung dung.
Cô cũng không có tâm trí xem phim.
"Qua ăn cơm trước đi." Phí Minh Nghị khẽ nói.
Mạnh Dao hơi chần chừ.
Phí Minh Nghị lại cười nói: "Mau qua đây."
Mạnh Dao liếc nhìn phía bàn ăn mới thấy đã có sẵn vài hộp thức ăn trên đó.
Nhận thức lại, cô nhớ ra Phí Minh Nghị cũng chưa ăn tối, vừa rồi người bấm chuông có lẽ là đến giao đồ ăn.
Anh đến tìm cô lúc sáu giờ rưỡi, hẳn là còn chưa ăn cơm, huống gì anh vừa mới gấp gáp trở về từ Quảng Thành.
Mạnh Dao tắt TV, đứng dậy đi tới chỗ anh, Phí Minh Nghị liền kéo ghế cho cô.
Từng hộp cơm lần lượt được mở ra, các loại rau xào nhẹ nhàng bổ dưỡng, ngoài ra còn có món canh gà tần sâm thơm phức.
Mạnh Dao cảm thấy tâm tình phức tạp.
Đã nói là cùng ăn cơm, nhưng mà hoàn toàn là đồ ăn anh chuẩn bị cho cô.
Tên quán ăn trên hộp chính là nhà hàng nổi tiếng nhất Ninh Thành.
Cô thậm chí không biết anh gọi đồ ăn khi nào.
Phí Minh Nghị mang từ trong tủ ra hai cái bát, múc một bát canh cho cô, sau đó đơm nửa bát cơm rồi nhét đũa vào tay cô.
Anh cũng kéo ghế tự mình ngồi xuống, nói: "Em ăn đi."
Mạnh Dao chậm chạp ăn canh, nước súp gà thơm nồng làm ấm cơ thể cô.
Phí Minh Nghị gắp thức ăn cho cô, khi cô không ăn được nữa, anh dùng đũa gắp hết vào bát của mình.
Anh có vẻ rất đói, một lúc sau, đồ ăn đã vơi một nửa.
Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, ở nhà riêng của Phí Minh Nghị, hai người ngồi cạnh nhau dùng bữa, giống như một gia đình bình thường.
Mạnh Dao quan sát, đột nhiên không biết phải nói gì.
Thuở thiếu thời trầm mặc lạnh lùng, khi gặp lại mang theo mặt nạ ôn hòa hữu lễ của người trưởng thành,bây giờ cuộc sống thường ngày của anh dường như đang dần dần được bày ra trước mắt cô.
Sau bữa tối, Mạnh Dao muốn rửa bát nhưng Phí Minh Nghị không nói gì, chỉ cứng rắn giành lấy đống chén bát mang đến bồn rửa.
Anh cao lớn, vóc người thẳng tắp, đứng ở trong bồn rửa tay hơi cúi người, đó là hình ảnh cô chưa từng thấy qua.
Chín giờ tối, Mạnh Dao tắm rửa sạch sẽ trở về phòng nghỉ ngơi, cô hơi bối rối vì không biết làm sao đối mặt với Phí Minh Nghị.
Phí Minh Nghị lại đang nói chuyện điện thoại.
Anh nói ngoại ngữ cực kỳ lưu loát, Mạnh Dao nghe hiểu, là đang nói về xưởng rượu của anh.
Phí Minh Nghị đưa cho cô một chiếc áo phông trắng mà anh chưa mặc để cô làm đồ ngủ.
Mạnh Dao nhìn nó một lúc, sau đó mặc vào.
Khi quần áo mặc vào người, kết cấu trơn bóng lướt qua khuôn ngực đầy đặn, thân thể không khỏi run lên.
Quần áo tràn ngập mùi hương gỗ mà cô đã rất quen thuộc, một lúc sau Mạnh Dao mới bình tĩnh lại.
Phòng ngủ rộng, trải thảm trên sàn, giường màu xám tối giản với chăn bông màu xám đậm bên trên đệm dày.
Mạnh Dao nhấc chăn ngồi vào, nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ.
Đồng hồ sinh học của cô vốn trễ, cô lại hôn mê nhiều ngày như vậy, giờ không hề thấy buồn ngủ.
Cô tựa vào lưng giường nhìn điện thoại, lật đi lật lại, không biết đang nhìn cái gì.
Cô không có thói quen theo dõi các bộ phim truyền hình, cũng không tải các video ngắn hay các ứng dụng khác.
Ngày nào cô cũng bận, khi có chút thời gian rảnh rỗi, cô chỉ đọc tin tức, lướt qua các diễn đàn nhiếp ảnh học hỏi từ các nhiếp ảnh gia trong và ngoài nước.
Bây giờ hiếm khi có thời gian rảnh rỗi thì cô lại không biết làm gì.
Chuông điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn ngắn gọn, là khách hàng gọi tới.
Sau khi đổi điện thoại, cô nhận được rất nhiều tin nhắn, cô trả lời từng người một, đồng thời gửi lời xin lỗi đến những khách hàng đã bị trì hoãn việc chụp hình.
Khách hàng cũng bày tỏ sự thông cảm, khuyên cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Đã gần mười giờ, Mạnh Dao ra khỏi giường sau khi trả lời tin nhắn cuối cùng.
Đầu óc cô tỉnh táo đến mức không tài nào chợp mắt được.
Bên cạnh giường có một chiếc cửa sổ cao từ trần đến sàn rất lớn, rèm cửa được mở ra, cảnh đêm náo nhiệt của thành phố ở phía xa rơi vào tầm mắt.
Những ánh đèn rực rỡ đan xen vào nhau như những dải ngân hà.
Điện thoại lại đột ngột vang lên.
Đi đến bên giường xem thì thấy Phí Minh Nghị gửi tin nhắn tới.
- "Không ngủ được à?"
Mạnh Dao không biết làm thế nào mà anh biết được.
Bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Mạnh Dao khoác áo khoác đi ra mở cửa, Phí Minh Nghị đứng ở cửa, vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi.
"Không ngủ được thì cùng nhau xem phim đi," anh nói.
Mạnh Dao hơi sững sờ, vẫn không biết làm sao anh biết được.
Phí Minh Nghị bước đến ghế sô pha, Mạnh Dao liếc sang một bên liền hiểu ra.
Cạnh phòng cô có một phòng làm việc, đèn bật sáng, cửa mở, có lẽ lúc nãy anh đang ở bên trong.
Ban đêm yên tĩnh nên vừa rồi anh nên nghe thấy chuyển động của cô.
Đó là một cảm giác kỳ lạ, anh ở phía sau bức tường có thể nghe rõ từng âm thanh từ phía cô.
Phí Minh Nghị đã mở TV xong, Mạnh Dao mặc thêm áo rồi cũng bước ra ngoài.
Cô thực sự không ngủ được, cũng không miễn cưỡng nữa.
Phí Minh Nghị chuyển qua kênh phim, đưa điều khiển từ xa cho cô, thấy cô đã thay quần áo trở lại, anh không nói gì mà quay người đi vào phòng bếp.
Mạnh Dao kéo xuống, tìm bộ phim cô vừa xem, mở ra, ngồi xuống và tiếp tục xem.
Phí Minh Nghị quay lại với một ly sữa nóng trên tay: "Uống khi còn nóng đi."
Mạnh Dao sững sờ, nhận lấy và cảm ơn.
Phí Minh Nghị ngồi xuống góc ghế sô pha.
Cách cô một khoảng trống.
Thấy