Mạnh Dao vẫn chuyển ra khỏi nơi ở của Phí Minh Nghị, cô không thể sống cùng anh quá lâu được.
Phí Minh Nghị hiểu sự bận tâm này nên cũng tìm nhà giúp cô.
Sau khi xong việc vào thứ hai, anh lại đón cô đi tái khám.
Khi Tiểu Điềm vào báo rằng Phí Minh Nghị đã tới thì Mạnh Dao vẫn đang bận rộn trong phòng thu,
Đi ra ngoài, cô thấy Phí Minh Nghị đang đứng ở quầy lễ tân, nói chuyện với Tiểu Trần.
Phí Minh Nghị thời gian này thường xuyên đến studio nên các nhân viên biết rất rõ về anh.
Thấy cô đi ra, Phí Minh Nghị cười hỏi: "Em xong chưa?"
"Ừ." Mạnh Dao đáp lại.
Phí Minh Nghị nhận lấy túi trên tay cô, nói: "Vậy thì đi thôi."
Mọi hành động xảy ra một cách tự nhiên, như thể anh đã quá quen với những việc như vậy.
Trong khoảng thời gian này, cô rất ít khi phải tự mang đồ của mình, chỉ cần anh ở đó, anh vẫn luôn giành làm vì sợ cô sẽ mệt.
Nhà mặt đường Thủy Tú, chung cư cao cấp, rất gần studio, đi xe chỉ mất mười phút.
Môi trường xung quanh rất tốt, cơ sở vật chất hoàn hảo, mọi nguy cơ tiềm ẩn đều được giảm thiểu tối đa.
"Nhà bạn tôi luôn không có người, em có thể ở đây." Thang máy đi đến tầng hai mươi, cửa mở ra, Phí Minh Nghị giải thích.
Căn hộ không nhỏ, 60-70m2, được trang trí khá đẹp, có đầy đủ nội thất và thiết bị điện, chỉ cần thêm một số đồ gia dụng là có thể dọn vào ở ngay.
Mạnh Dao biết Phí Minh Nghị đang nghĩ gì, không từ chối mà chỉ lặng lẽ chuyển nửa năm tiền thuê nhà cho anh.
Tối hôm đó cô không ở lại, hai người đi siêu thị mua ít đồ rồi quay lại chỗ Phí Minh Nghị.
Nhiều thứ vẫn cần được dọn dẹp trước khi có thể dọn vào.
Căn nhà vẫn như cũ, Mạnh Dao sống ở đây nửa tháng, cũng không mang theo quá nhiều đồ, chỉ là sống ở đây một thời gian nên không thể tránh khỏi việc lưu lại vết tích.
Mạnh Dao ra ban công thu dọn quần áo, Phí Minh Nghị xuống bếp rót nước.
Những chiếc cốc trong khay đã được xếp gọn gàng từng chiếc một.
Trái tim Phí Minh Nghị chợt nhói đau.
Anh hiếm khi về nhà trong những ngày này.
Anh biết cô không thoải mái nên thường rời đi sau khi tiễn cô đến cửa.
Anh đã từng sống không cố định, nơi nào cũng có thể tá túc, nhưng đột nhiên, anh cảm thấy đây mới là cảm giác "nhà."
Trên ban công, Mạnh Dao đang thu quần áo, dáng người mảnh khảnh, đi dép lê, mái tóc dài xõa tung, như thể năm tháng dừng lại ở thân ảnh của cô.
Anh có thể tưởng tượng cuộc sống hàng ngày của cô ở đây, nhưng bây giờ, cô chuẩn bị rời đi.
Ban ngày, khi chơi bóng với đối tác, đối tác hỏi anh: "Steven, anh có ở cùng một chỗ với cô gái mà anh thích không?"
"Tôi đang đợi cô ấy nói đồng ý," anh nói.
Tại hội chợ Canton, anh vội vã rời đi, chỉ bỏ lại một câu: Cô gái tôi thích đang ở trong bệnh viện, tôi phải quay lại để chăm sóc cô ấy.
Nhưng nếu cô ấy không bao giờ đồng ý thì sao?
Vào viện, bác sĩ nói: Tinh thần của cô ấy không tốt lắm, lại lo lắng quá nên bị mất ngủ mãn tính, anh nên chú ý hơn đến tình trạng của cô ấy.
Anh không bao giờ dám ép buộc cảm xúc của cô vì sợ nó sẽ phản tác dụng.
Cô không muốn sống ở đây, anh có thể tìm nhà cho cô.
Nhưng bây giờ khi cô sắp chuyển đi, anh lại sợ rằng cô sẽ rời đi vĩnh viễn.
Trên ban công, Mạnh Dao cất hết quần áo vào nhà, lại thấy Phí Minh Nghị đang đứng ở bàn ăn nhìn cô.
Ánh đèn mờ ảo, khoảng cách xa đến mức không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Phí Minh Nghị vội vàng nhìn sang chỗ khác, rót một ly nước rồi đi tới, muốn nói gì đó, cuối cùng cười hỏi: "Có muốn uống nước không?"
Thời gian còn dài, anh luôn có thể từ từ chờ cô.
Mạnh Dao lặng lẽ cầm lấy chiếc cốc trong tay.
Ngón tay anh sạch sẽ, mảnh khảnh hoàn mỹ, cô nhìn mà có chút không thoải mái.
Cô nhìn thấy nỗi buồn của anh, sao có thể xem như không biết.
Mạnh Dao nhanh chóng thu dọn những thứ mình mang theo, chỉ là một chiếc túi gọn gàng.
Phần còn lại là một số thứ anh đã mua cho cô, đồ ngủ, quần áo, và những đồ dùng vệ sinh cá nhân...!Cô không biết phải làm thế nào với chúng.
Có nhiều thứ cô chưa từng sử dụng qua.
"Cứ để lại đây đi" Phí Minh Nghị nhẹ giọng nói, anh thấy được cô đang lúng túng.
Để lại đây, nếu lần sau cô đến thì sẽ có sẵn.
Mạnh Dao hiểu ý tứ của anh, trầm mặc một lúc lâu nhưng vẫn không nói gì.
Cô chuyển đến căn hộ vào đêm hôm sau, Phí Minh Nghị giúp cô xách đồ lên.
Đồ đạc của cô vốn không nhiều, trải qua một trậm hỏa hoạn giờ trở nên ít một cách đáng thương.
Phí Minh Nghị mua thêm cho cô rất nhiều đồ, quần áo theo mùa và đồ dùng cá nhân đều đầy đủ.
Anh sợ rằng cô sẽ sống không đủ thoải mái ở đây.
Lúc xong xuôi đã là mười giờ, cô hộ tống anh xuống lầu.
Trời tối, cô cúi đầu nhìn mông lung.
"Trở về đi." Phí Minh Nghị ném rác vào thùng, mở cửa xe, nói.
"Ừm" Mạnh Dao đáp, nhưng không rời đi.
Phí Minh Nghị lên xe trước.
Hạ cửa sổ xuống, anh nói: "Ngày mai tôi lại đến đón em."
Sau đó khẽ mỉm cười và lái xe đi
Chiếc xe rẽ vào một khúc cua rồi nhanh chóng biến mất, Mạnh Dao đứng thất thần một lúc.
Trong điện thoại là tin nhắn lúc sáng của Thiệu Thanh.
"Tiểu sư muội, một chuyên mục địa lý quốc gia gần đây đã tuyển dụng các nhiếp ảnh gia để chụp ảnh phong tục và tập quán địa phương của toàn bộ Trung Quốc.
Phải mất ba tháng và cần tổng cộng hơn 30 nhiếp ảnh gia giỏi chụp phong cảnh.
Em có muốn không tham dự không?"
Còn câu nói kia
"Tiểu sư muội, Phí tiên sinh cầu hôn em chưa?"
Một tháng trước, Phí Minh Nghị đến Nam Thành yêu cầu Thiệu Thanh cung cấp tất cả các bức ảnh anh ta chụp Mạnh Dao.
Anh nói anh sẽ sử dụng để cầu hôn Mạnh Dao.
Anh yêu cầu anh ta giữ bí mật.
Anh ta đã giữ nó trong lòng, nhưng cuối cùng, tính khí tò mò đã làm anh ta buột miệng nhắc đến.
Mọi chuyện diễn ra sau buổi triển lãm ảnh cũng đã được giải thích rõ ràng.
Mạnh Dao không biết ý định của Phí Minh Nghị.
Trong khoảng thời gian Thiệu Thanh liên lạc với anh, anh đã biết cô là Mạnh Thời Yên, sau đó rất lâu hai người không liên lạc.
Cô không biết ý định anh xin ảnh của mình, nhưng cô biết cụm từ "cầu hôn" không phải là thuận miệng nói ra.
Mạnh Dao nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.
Trong những năm qua, cô đã quen với việc dịch chuyển và thay đổi hoàn cảnh sống.
Nhưng cô lần nữa lại nghĩ đến việc rời đi.
Phí Minh Nghị nói với cô rằng anh sẽ đi công tác ba ngày tới.
Mạnh Dao rất ít khi trả lời tin nhắn của anh.
Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên khi Mạnh Dao nói những kế hoạch đang dang dở cần được hoàn tất càng nhanh càng tốt.
Việc rất nhiều, muốn hoàn tất cũng không thể nhanh nhu vậy.
Thứ tư, cô đi chụp ảnh cưới, xong việc cũng đã gần bảy giờ.
Cuối tháng 5, nhiệt độ khoảng hơn 20 độ, cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay và quần jean, áo sơ mi được cởi ra cột ngang hông, tóc buộc