Giữa trưa, cái ánh nắng dịu nhẹ ấm áp chiếu xuống sân trường, len lỏi trong từng kẽ lá.
Bước chân cô đạp xuống nền đất, hướng về nhà để xe đi tới.
"Hiểu Tinh."
Quay đầu lại nhìn, cô trông thấy một cô gái đứng ngược ánh nắng đang vẫy tay.
Bước chân xoay ngược lại, đi tới chỗ phát ra âm thanh kia.
"Sao thế?"
"Đi ăn với mình không? Nãy mình thấy bên kia đường có quán ăn mới mở."
Hiểu Tinh ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu.
Dù sao về nhà cũng chẳng có gì làm ngoài lướt Facebook.
"Cậu ở đây đợi mình lát.
Mình đi lấy xe tới rồi mình cùng đi ăn."
Cả hai nhanh chóng lái xe tới trước cửa tiệm đề bốn chữ "Quán ăn hạnh phúc".
Lần đầu thấy cái tên kỳ lạ thế này.
Không phải một cái tên riêng, chỉ đơn giản hai chữ "hạnh phúc".
Bước chân vào bên trong, khung cảnh ấm áp bao trùm làm cho con người ta nhớ tới hương vị bữa ăn gia đình.
Trong lúc Hiểu Tinh đang ngây người, Tinh Nguyệt đã kéo cô tới chỗ bàn ăn gần cửa sổ ngồi xuống.
Phục vụ đưa quyển thực đơn tới.
Những món ăn với cái tên thực lạ, không cầu kỳ, lại gợi tới cảm giác muốn khám phá.
Tinh Nguyệt cùng Hiểu Tinh đồng thời ngẩng lên nhìn nhau, hai người không lên tiếng nhưng lại ăn ý tới lạ thường.
"Một phần combo Hạnh Phúc."
Cả hai nhìn nhau cười thành tiếng.
Cái tên món ăn quả thực đã kích thích sự tò mò của hai cô gái ở tuổi mười lăm.
Quán ăn dần một đông, vị trí đắc địa này chủ yếu thu hút toàn là học sinh, sinh viên tới.
Cách vài mét là một ngôi trường trung học cao nhị chuyên dạy về năng khiếu.
Hiểu Tinh cầm đũa và thìa lên bắt đầu dùng khăn giấy lau sạch, xong đặt lên trước mặt cô bạn đối diện.
"Hiểu Tinh, cậu có vẻ không thích nói chuyện lắm nhỉ?"
"Không hẳn, là không biết nói gì thôi."
Tinh Nguyệt nhìn cô bạn một lúc rồi cười, đặt ba lô nhỏ qua một bên, tiếp tục bắt chuyện.
"Vậy cậu theo mình là đúng rồi, mình ở đây, cậu sẽ luôn có chủ đề để nói chuyện."
Hiểu Tinh mỉm cười.
Cô bạn này làm cho người ta thật yêu thích, thật hoài nghi có khi nào mình thích con gái không??? Đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật khó hiểu, có lẽ cô nên bớt đọc truyện thôi.
Đồ ăn được mang lên.
Ánh mắt Tinh Nguyệt vừa thấy lập tức như ánh trăng sáng, khóe môi cong lên, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ.
Nét đẹp ấy vừa lúc đập vào mắt hai người con trai ở cửa đi vào.
Phó Hoành ngừng bước chân làm cho Thẩm Khang khó hiểu, đẩy đẩy tay thằng bạn.
"Ê.
Về mày.
Trên đó có em nào đâu?"
"Tao đấm mày giờ.
Đi, qua đó gọi món đi."
Thẩm Khang đầu ngàn dấu hỏi chấm, rồi tên này tính đi qua bàn đó tán gái à? Ôi, đừng đùa hắn vậy chứ.
Thẩm Khang đi tới quầy gọi món, còn Phó Hoành nhấc chân đi tới bàn nơi hai cô gái đang ăn như hổ đói.
"Bạn học Tinh Nguyệt, tôi ngồi đây cùng được chứ?"
Tinh Nguyệt mải ăn chẳng chú ý tới cậu con trai kia tiến lại từ lúc nào.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, một gương mặt anh tuấn khí chất lành lạnh đứng phía đối diện.
Tinh Nguyệt nhìn qua cô bạn đối diện, ánh mắt ra chiều muốn hỏi ý kiến cô.
Hiểu Tinh hiểu ý, đứng lên đi qua ngồi xuống cạnh Tinh Nguyệt.
Phó Hoành ngồi xuống phía đối diện hai cô, vừa lúc thằng bạn đi lại, vẫy tay gọi nó ngồi xuống cùng.
Thẩm Khang nhìn mà cạn lời.
Mặt tên này từ khi nào dày như vậy.
Lúc này anh mới chú ý tới cô gái nhỏ ngồi đối diện mình, Hiểu Tinh thì phải? Cô vẫn vùi đầu ăn mặc kệ trời đất biến chuyển ra sao.
Cái miệng nhỏ phồng lên y như con hamster.
Đáng yêu đấy.
Ý nghĩ lóe qua rồi chợt tắt.
Anh cảm thấy nay mình cũng điên cùng thằng bạn thân này rồi.
"Chào hai bạn.
Mình là Thẩm Khang, rất vui được gặp."
"Chào cậu.
Mình nhớ mà.
Cậu bạn vừa xuất hiện đã thu hút bao ánh nhìn."
Khác với Tinh Nguyệt, trong thế giới của Hiểu Tinh chỉ có ăn và ăn.
Một câu cũng chưa đáp lại cậu bạn đối diện.
Thật không biết sao cô sống tới giờ.
Khả năng giao tiếp dường như âm vô cực.
Phó Hoành tính học theo đứa kia giới thiệu lại, nào ngờ bị tiếng nói của bạn Tinh Nguyệt chặn ngang.
"Cậu bên cạnh là Phó Hoành phải không? Hai cậu chắc quen nhau lâu lắm rồi nhỉ? Nhìn khá là hợp ý nhau đó."
"Ừ.
Bọn tôi quen nhau từ mầm non tới giờ.
Nhà sát cạnh nhau."
Tinh Nguyệt nghe thế không khỏi ngạc nhiên.
Thanh mai trúc mã à? Cơ mà có gì sai sai.
Nhìn một hồi lại đánh bạo hỏi tiếp.
"Vậy hai cậu sống ở khu nào thế?"
"Khu biệt thự số 3."
Thẩm Khanh vừa dứt lời.
Tinh Nguyệt nghe xong cả người lập tức chấn động, đôi mắt tròn xoe nhìn cả hai người đối diện.
Bất ngờ không? Hết hồn chưa? Trùng hợp quá!
"Cùng khu với mình.
Mình ở số 03."
"Mình số 05.
Cách một lô."
Cả ba cùng đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Khéo như vậy.
Từ nay có việc gì cần cũng dễ tìm nhau hơn rồi.
Phó Hoành cùng Thẩm Khang gật đầu nhìn nhau, cả hai cùng chung một ý nghĩ.
Hiểu Tinh ở một bên nghe tai này lọt tai kia.
Cô là người mù địa lý nhưng vẫn rõ nơi thành phố Hải Đường này có một khu dành riêng cho giới thượng lưu gọi là "Kiến An City".
Những căn biệt thự sang trọng, nhiều kiểu cách được dựng lên trên nền đất rộng lớn.
Từ ngoài cổng khu nhìn vào bạn sẽ thấy toàn cảnh chẳng khác gì mê cung không lối thoát.
Các biệt thự được xếp tạo thành hình vòng cung, nhìn thẳng ra hồ Đông.
Khung cảnh yên bình, trong lành, biết bao người mơ ước.
Hiểu Tinh có nằm mơ cũng chẳng vào đó ở được.
Nhà cô tuy không tới mức nghèo nàn nhưng chẳng khá giả là bao.
Đủ ăn đủ mặc.
Hiểu Tinh không hiểu vì sao cha mẹ cô lại chọn con đường này trong khi rõ ràng họ có thể tiến xa hơn mãi tới tận sau này khi cô trưởng thành mới thấu hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ.
Mặc kệ ba người kia nói gì, cô vẫn chiến đấu với bàn thức ăn.
Gọi nhiều như vậy, ăn không hết, thật uổng phí.
"Tinh Tinh, cậu mấy ngày rồi chưa ăn sao?"
Nhìn bạn ăn, Tinh Nguyệt cảm thấy thật buồn cười.
Ăn như kiểu chưa từng được ăn vậy.
Nhìn cái má phồng lên của bạn, Nguyệt đem