Hết một ván, nhờ có sự hướng dẫn mưu ma chước quỷ của Thảm Khang mà cô thắng được không ít tiền.
Ván bài lại tiếp tục.
Bài được chia ra, lần này không may mắn đến vậy nữa.
Bài khá xấu, chỉ có duy nhất con heo bích là coi như tạm ổn.
Thẩm Khang nhìn bài của Hiểu Tinh cảm thấy đường này khó đi đây.
Nhưng may sao vẫn chưa đến nỗi thua sạch, về thứ ba sau Phó Hoành cùng Tinh Nguyệt.
Đám người chơi vui vẻ với nhau, tiền cứ tăng rồi lại giảm y như giá cổ phiếu, biến động không ngừng nghỉ.
Tới khi tổng kết số tiền có được, Hiểu Tinh vẫn là lỗ nhiều hơn lời.
Số của cô xem ra đã dùng hết may mắn vào việc làm cho anh cười hôm nay rồi.
Không sao.
Thua keo này bày keo khác, lần sau lại chơi tiếp.
Tan tiệc cũng gần 9h, trời chẳng còn sớm.
Khi tới mặt trời còn chưa lặn hẳn, khi ra về trăng đã lên cao.
Vầng trăng tròn vành vạnh tỏa sáng một vùng thành phố.
Cô tính đi bắt xe về lại bị Thẩm Khang kéo lại, bảo lên xe anh chở về nhà.
Đây chẳng phải lần đầu ngồi xe nhà anh, nhưng cảm giác khác hẳn lần trước.
Tâm trí cô toàn bóng hình của anh, càng ngày càng khắc cốt ghi tâm hơn.
Nếu có một ngày anh biến mất khỏi tầm mắt của cô, không biết cô sẽ thế nào đây.
Thật chẳng dám tưởng tượng.
"Mệt thì ngủ lát đi, tới nơi tôi gọi cậu."
Cô lắc đầu nhưng rồi chỉ lát sau khi anh nghiêng đầu nhìn xuống phát hiện cô đã tựa vai anh ngủ ngon lành.
Anh cũng im lặng, để yên cho cô ngủ.
Có lẽ để trang trí cho bữa tiệc hôm nay cô đã rất vất vả rồi.
Thẩm Khang biết đám bạn trong lớp tổ chức sinh nhật cho anh, cái anh chẳng ngờ là từng bức tranh treo trên tường của phòng tiệc là do chính tay cô gái nhỏ vẽ ra.
Từng hình ảnh sinh động lưu giữ từng khoảnh khắc anh làm bất kỳ điều gì.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà một lúc anh vẫn chẳng đánh thức cô dậy.
Cảm thấy cô ngủ ở đây mãi không tốt liền gọi cô dậy.
"Hiểu Tinh, về đến nhà rồi."
Cô ngủ nhưng không sâu, một tiếng thôi đã mở mắt ra, ngáp nhẹ một cái, ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc, nói tiếng cảm ơn với tài xế nhà anh rồi đi vào nhà.
Anh nhìn cô gái nhỏ cứ thế mà vào, một câu cũng không hỏi anh.
Thật là, ngủ xong chẳng nhận mặt, cứ thế phủi mông đi.
Bất dắc dĩ nở nụ cười, bảo tài xế lái xe về nhà.
Hiểu Tinh đâu phải không nhớ nên cảm ơn anh nhưng cô ngại a.
Không dám quay đầu lại nhìn luôn, chuồn lẹ chứ ở thêm chút nữa chắc độn thổ tại chỗ.
Cô vỗ vỗ gương mặt cho tỉnh táo, lên lầu thay đồ đi ngủ.
Một đêm ngon lành, trong mơ còn gặp người con trai ấy.
Anh cười với cô, hỏi muốn không?
Cô còn chưa kịp hiểu vấn đề đã bị mẹ gọi cho tỉnh.
Bật dậy, hồi tưởng lại giấc mơ.
Gương mặt nhỏ phút chốc ửng hồng.
Giấc mơ gì kỳ cục vậy này.
Nhất định là do anh gây ra.
Dắt xe đi vào cổng, đúng lúc gặp người trong giấc mơ vừa rồi.
Nhất thời không biết làm gì, cô đi nhanh hơn cho qua.
Người đằng sau trông thấy, cảm thấy kì quái không hiểu sao cô gái nhỏ trông thấy anh lại chạy lẹ như vậy.
"Tinh Tinh, ma rượt em à?"
"Không....em ờm...tập thể dục..."
Anh chạy lên ngang bằng, đôi mắt cong cong nhiễm đầy ý cười.
"Ai tập thể dục mà đi như em không? Nào chạy đi."
Đột nhiên bị vạch trần, cô gái nhỏ nâng bước chân bắt đầu chạy.
Anh chạy em đuổi tới tận cửa lớp.
Tô Tình thấy không giấu được ý cười, đi tới thì thầm nhỏ với cô.
"Sao nào, thấy tôi nói đúng không?"
"Hả? À ừm...có một chút...!"
Tinh Nguyệt đi vào lớp thông báo một tin tức làm cho cả lớp đang ồn ào đột nhiên im bặt.
Sau đó là tiếng la hét inh ỏi.
"Trường sẽ chọn mỗi lớp 8 bạn đi dã ngoại ở khu Nam Đình.
Riêng lớp chọn được 10 bạn.
Hình thức chọn lựa chính là dùng thực lực, kỳ thi tháng sắp tới lấy 10 người đứng đầu.
Riêng đội văn nghệ của trường được ưu ái đi hết.
Nên lớp ta tổng cộng được 15 người."
Đám người xung quanh nghe xong liền bắt đầu ồn ào thảo luận.
"Ôi, biết thế tao cũng tham gia đội văn nghệ của trường."
"Mày có mà múa cột chứ múa gì?"
"Cút.
Mày chán sống rồi phải không??"
Tuy là được ưu tiên nhưng không vì thế mà nhóm Fire lại lơ là, mất tập trung trong việc học.
Cả đám đều ngày đêm ra sức làm đề cho nhuần nhuyễn, ai cũng không muốn bị bỏ lại phía sau.
Không phụ công sức của người biết cố gắng.
Kết quả thi tháng 2 này vô cùng cao, bỏ xa các lớp khác cả cây số.
Vị trí thứ nhất vẫn là Phó Hoành, lần này Thẩm Khang cùng một điểm với người bạn của cậu.
Sau là Tô Tình, kế đến là Tinh Nguyệt, Hiểu Tinh hạng 8.
Lần đầu lọt vào top 10 của lớp, cô vui như được mùa, cả ngày hôm ấy cười suốt.
Danh sách người được tham gia chuyến dã ngoại mùa xuân rất nhanh đã được dán trên bảng tin.
Học sinh đua nhau ra xem xem cái tên của mình có nằm trên đó không.
Có những gương mặt vui vẻ vì được đi, có những nét mặt lại ủ rũ, buồn rầu vì trượt mất cơ hội.
Hội trưởng hội học sinh cũng đi làm cho Phó Hoành càng thêm phần cảnh giác, sợ hắn ta lại dỗ ngọt bảo bối của hắn.
Sáng thứ bảy, cánh cổng trường được mở lớn đón những chiếc xe khách đi vào.
Đếm sơ qua cũng tầm chục chiếc.
Nhà trường cực kỳ ưu ái với đội văn nghệ và hội học sinh nên cho hai nhóm này đi chung.
Và thế là đã xuất hiện một tình cảnh người khác mà khó mà tưởng tượng ra.
Trên chiếc xe 35 chỗ, Nghiêm Thành cùng Phó Hoành đang nhiệt tình mời Tinh Nguyệt ngồi cùng.
Em nhìn một người là bạn thân, một người là đàn anh cùng làm việc chung ở hội học sinh không biết nên xử lý sao.
Đắn đo, cân nhắc một hồi em chọn ngồi với Tô Tình, để hai người kia ngồi cùng nhau.
Hình ảnh lúc nãy hai thằng con trai tranh một cô gái đã bị một cô gái ngồi phía sau trông thấy hết.
Cô ta nghiến răng, ánh mắt ghen ghét được giấu kín sau chiếc kính màu xanh nhạt.
Cô ta nói với bạn là chói khó ngủ nên đeo kính.
Lời nói dối đầy kẽ hở cũng làm cho đám bạn của cô ta tin.
Thức dậy sớm thật, cô ta buồn ngủ không ai nói gì cả.
Bên này, Thẩm Khang kéo cô gái nhỏ lại ngồi xuống cạnh anh.
Tay mở balo lấy cái