Năm đó, nhà họ Đường tổ chức tiệc sinh nhật 3 tuổi cho bé Nguyệt, mời kha khá người tới tham dự.
Một phần cũng vì mở rộng mối quan hệ, một phần có lẽ vì muốn tìm cho Nguyệt vài đứa nhóc bầu bạn cùng.
Nguyệt là chị gái lớn trong nhà.
Em từ nhỏ đã rất ngoan, hiểu chuyện.
Không có bạn bè chơi cùng, em sẽ lôi bài tập ra làm, hoặc ngồi đánh đàn.
Dần dần, càng lớn em càng được nhiều người quý mến bởi dáng vẻ lanh lợi, hoạt bát lại vô cùng đáng yêu.
Một câu em thốt lên đã làm trái tim người ta mềm nhũn, lập tức đầu hàng.
Dù đang tức giận tới đâu cũng có thể vì em mà hạ ngọn lửa xuống.
Ấn tượng của bà khắc sâu khi thấy cảnh đứa nhóc này bảo vệ Nguyệt lúc Nguyệt bị người em họ bắt nạt.
Nguyệt ngoan hiền, em vì nghĩ cho cha mẹ nên lẳng lặng chịu đựng, chẳng nói gì cả.
Chỉ có bà trong lúc chồng tiếp khách, bà một bên tâm sự với mấy người hàng xóm xung quanh khu, một bên trông chừng Nguyệt.
Cô nhóc họ hàng kia là con gái đầu lòng của nhà chú ba.
Họ nuông chiều tới mức con bé vô cùng là đanh đá, chuyên gia ức hiếp người khác.
Bà nhiều lần bảo chồng, chồng bà là trưởng tộc, nên chỉ có thể dùng dĩ hòa vi quý làm đầu.
Bà không ngờ được nhìn thấy màn "anh hùng bảo vệ mỹ nhân" từ một cậu nhóc chỉ vài tuổi đầu.
Bẵng đi vài năm trôi qua.
Nhà gần nhau ấy thế mà chẳng thể thấy nhau mấy khi.
Hai đứa giờ đây đều đã lớn khôn, bà cũng chẳng bận tâm quá sâu về chuyện tình cảm nữa.
Để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.
"Cháu cứ ngồi chơi tự nhiên, đừng gọi bác.
Cô còn trẻ.
Gọi cô là được."
Bà rời đi để lại không gian cho ba đứa nhỏ.
Vào trong bếp, bà dặn người làm cho bé Nguyệt ít bánh nó thích ăn.
Cô nhóc nhà bà vô tư, không tim không phổi.
Chuyện nó để ý xưa nay chỉ có cái gia đình này, ngoài ra làm gì còn ai khác.
Huống gì chuyện kia đã qua rất lâu rồi, khi ấy con bé còn nhỏ, làm sao có thể khắc ghi.
Nghĩ tới đó bà cũng chẳng nghĩ thêm.
Cô giúp việc làm xong bánh bưng đồ ra, thấy được cảnh hai người con trai cười vô cùng vui vẻ.
Đúng là chỉ có cô chủ nhỏ có cách.
Theo hầu nhà họ Đường đã lâu, bà cũng có biết tới hai cậu con trai ngồi ngoài đó.
Một người là cậu cả nhà phó tư lệnh, một người là con nhà trưởng quân khu lục quân.
Cả hai đứa từ nhỏ tới lớn bà có thể thấy được nụ cười của chúng còn khó hơn gặp Ngọc Hoàng.
Mang bánh ra đặt lên bàn, bà cẩn trọng nói với cô chủ nhỏ.
"Bánh của cô chủ ạ.
Hai cậu cũng ăn cùng cô chủ cho vui nhé."
"Cám ơn bác."
Cả ba đồng thanh đáp.
Tinh Nguyệt đối với bác Lưu vô cùng quý trọng, một tay bà chăm sóc em từ nhỏ đến lớn khi bố mẹ em quá bận rộn.
Tình cảm tích lũy bao năm thân thiết tựa như người một nhà.
Bác Lưu mỉm cười đáp lại xong quay người vào trong làm việc tiếp.
Cả ba vừa ăn vừa trò chuyện, bỗng như nhớ tới điều gì.
Nguyệt đề nghị.
"Hai cậu có muốn cùng mình làm một trận bóng chuyền không?"
Phía sau sân nhà của Tinh Nguyệt có một sân dành riêng cho thể thao.
Đã lâu em chưa đụng tới, sợ rằng tay nghề kém đi nhiều, nay nhân cơ hội này luyện tập giúp nâng cao khả năng.
"Được."
"Cậu dẫn đường đi" Phó Hoành nói.
Chẳng mấy lát cả ba đã đứng dưới sân bóng chuyện.
Trời càng về chiều, ánh nắng càng nhạt bớt, chỉ còn lại đâu đó tia nắng tinh nghịch len lỏi nơi góc sân nhỏ.
Phó Hoành cầm trái bóng chuyền đi tới, ném tới chỗ Thẩm Khang.
Bị bất ngờ cậu suýt ăn nguyên trái banh vào mặt, cũng may phản xạ nhanh.
Đỡ được.
"Quỷ này.
Mày nhẹ chút."
"Nhẹ? Mày chắc chưa?"
"Đau lắm anh.
Nhẹ thôi."
Phó Hoành nghe tới đây nổi hết cả da gà, ném cho tên kia cái ánh mắt.
"Nín mày.
Thấy rợn tóc gáy."
Thẩm Khang cũng cảm thấy mình đùa hơi lố.
Biến thái quá.
Cậu nhìn sang cô bạn đang đứng bên kia cười nắc nẻ.
Mắt chữ A, mồm chữ O.
Cậu quên mất Tinh Nguyệt đang ở đây.
Hai đứa vốn giỡn nhau thành thói quen rồi, nhất thời không kiêng kị gì mà thể hiện ra.
Chắc sẽ không dọa cậu ấy đâu nhỉ?
Nhưng nhìn mà xem.
Nụ cười vui vẻ tựa như gió xuân phút chốc đã làm cho cả đôi bạn thân kia ngẩn ngơ.
"Chơi thôi nào.
Đừng đứng đó nữa", Tinh Nguyệt gọi
"Đến đây", Thẩm Khang đáp
Cả ba hòa vào cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Trái bóng nảy từ bên này qua bên khác.
Chuyền từ người này tới người kia.
Những phút giây hồn nhiên, nụ cười vui vẻ ấy còn đọng mãi tận sâu trong ký ức cho đến tận về sau.
"Mai lên trường lao động đúng không?" Thẩm Khang lên tiếng.
"Ừm.
8h sáng." Phó Hoành đáp.
"Trễ thế à?" Thẩm Khang hỏi lại.
Tinh Nguyệt vừa đập bóng trả lại cho bên kia, vừa cười đáp lại.
"Lao động chỉ là công việc để gia tăng việc kết thân bạn bè nơi môi trường mới thôi.
Đa số là làm rồi.
Theo mình biết là thế."
"Ồ.
Đã hiểu", Thẩm Khang gật đầu.
Cũng phải thôi.
Trường trung học Bắc Hoa là ngôi trường có tiếng.
Mọi thứ ở đây đều được chọn cái tốt nhất.
Lao công thuê cũng tới gần chục người thay phiên nhau làm.
Họ bày ra việc lao động đều có mục đích cả.
"Sáng mai mày đi bằng gì ấy Khang?"
"Xe máy."
Cậu không muốn phô trương như lúc sáng đâu.
Bố cậu bảo lần đầu vào cao trung nên mới cho xe đưa tới cổng trường, sợ cậu chưa quen đường.
Nhưng có lẽ ông đã quên rằng cậu là học sinh ăn chơi là đam mê.
Đường phố ngõ hẻm nơi này có cái nào cậu chưa đi qua.
Lệnh bố ban xuống khó trái.
Cậu hết cách chỉ còn cách để xe nhà đưa tới đó.
Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng.
Phó Hoành cũng như cậu.
Không có biện pháp nào mới phải nghe theo.
Ba người nhìn nhau, thống nhất một suy nghĩ.
Mai đều cùng nhau chạy xe máy tới trường.
Cả ba chơi cùng nhau miệt mài tới khi Mặt Trời khuất núi mới lần lượt giải tán.
Ở bên nhà họ Cố, Hiểu Tinh lúc này đang chuyên chú giải đề Tiếng Anh.
Bút trong tay viết lia lịa xuống mặt giấy, cô chính là vừa nghe từ vựng vừa viết xuống từ nghe được.
Giữa chừng đột nhiên chiếc bút ngừng lại, cô không