Hiểu Tinh ở sòng bài bên cạnh cùng Thư Nhã, Quân Đông, Chấn Kiệt bắt đầu chia bài.
Đột nhiên một thanh âm mềm mỏng vang lên làm cho những người còn lại dừng ngang.
"Thật ngại quá, mình tưởng chơi xì dách, tiến lên mình không biết chơi."
Chấn Kiệt cùng Quân Đông nhìn sang cô.
Đôi mắt như muốn hỏi cô quyết định thế nào.
Khoan đã, tại sao lại nhìn cô, nhìn nhầm người rồi.
"Ai da...!Vậy đổi qua xì dách đi?"
"Được thôi."
Hiểu Tinh nhún vai bày vẻ không sao cả.
Cô lại chẳng thể bảo không được, người ta sẽ nghĩ cô nhỏ mọn, so đo.
"Ai làm cái đây?"
"Hiểu Tinh, cậu làm đi."
Gật đầu, cầm bộ bài lên xóc đều, sau đó đưa ra giữa, ai tới kênh thì kênh.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng là Thư Nhã kênh.
Hiểu Tinh phát bài theo vòng từ phải sang, bắt đầu từ Quân Đông.
Mỗi người có sẵn hai lá, sau đó nếu cần sẽ bốc thêm.
Cô sau khi xem bài của bản thân, rải xấp nãy không cầm lên phát ra sàn, mời người tới bốc.
Quân Đông nhìn Hiểu Tinh, lắc đầu không bốc.
Thư Nhã nhìn Hiểu Tinh, bốc thêm một lá xong bắt đầu diễn.
Hiểu Tinh chỉ cười, chẳng nói gì.
Chấn Kiệt nhìn chằm chằm bài được bày dưới sàn, nhìn cô cười một tiếng rồi bốc một lá.
Người cuối cùng bốc là Hiểu Tinh.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi hướng sang Chấn Kiệt xét bài.
"18."
Hiểu Tinh cười, hướng qua Thư Nhã nhìn rồi lại đột nhiên nở nụ cười hòa ái gọi tên Quân Đông.
"19."
Cuối cùng là Thư Nhã.
Hiểu Tinh bốc thêm một lá.
Xong kêu đối phương mở bài.
"20."
Hiểu Tinh hạ bài.
Bốn lá hiện rõ con số 21.
Ba người còn lại thua sạch.
"Hiểu Tinh, cậu được đấy.
Diễn còn sâu hơn tôi."
"Bậy.
Tôi nào có diễn."
Thư Nhã nghĩ rằng bản thân đã thân thắng bởi ít ai dám chơi liều bốc tới số 21, khó lòng mà trúng.
Không ngờ lại bị thua bởi một Hiểu Tinh.
"Tiếp tiếp."
Ván thứ hai Hiểu Tinh tiếp tục làm cái.
Lần này Quân Đông bốc thêm một lá.
Ánh mắt nguy hiểm nhìn Hiểu Tinh.
Cô vẫn nụ cười thân thiện đó đáp lại.
Sau khi mọi người bốc bài xong, Hiểu Tinh chọn Thư Nhã xét bài, cô nhìn xong, bốc thêm một lá.
Sau đó quay sang Quân Đông cười.
"Ngoắc rồi phải không?"
"Không có."
"Lật bài đi nào."
Quân Đông mắng một tiếng.
Cô gái này tinh quái thật.
Vậy mà nhìn ra.
"Haha.
Đông Đông, ngoắc thì lật bài đi, đam mê diễn vậy làm gì?"
"Kiệt lặc, mày thì hơn gì mà cười tao?"
"Ha.
Tao chắc chắn hơn."
Hiểu Tinh xét bài của Chấn Kiệt xong mới lật bài của bản thân.
"A? Bằng nhau à?"
"Hiểu Tinh, em giấu bài phải không?"
"Không nha."
Thư Nhã không thể tin nổi.
Sao nay cô ta xui vậy nhỉ.
Chẳng thắng được ván nào.
Chọn điểm dừng ở số 19 mà vẫn thua số 20 của Hiểu Tinh.
Bên sòng bên cạnh, Thẩm Khang cùng Tô Tình đang đấu nhau, Tinh Nguyệt nãy giờ thắng cũng kha khá tiền từ cậu bạn họ Thẩm.
"Tứ quý."
"Tinh Nguyệt, tình nghĩa anh em còn đâu???"
"Trên sòng bài không có hai từ tình nghĩa đâu à."
Thẩm Khang cay mà không làm gì được.
Nguyệt tới nhất, Tô Tình về nhì, Khang về bét.
Anh còn chưa kịp đau khổ đã nghe hai tiếng của cô gái nhỏ nào đó làm cho giật mình.
"Ngũ linh."
"Không phải chứ tiểu Tinh, em nay ăn gì hên vậy hả? Ngũ linh cũng có thể lấy được."
"Haha.
Nay mình vận may tới cửa.
Đến, tiếp tiếp."
"Uầy.
Không tin ván tiếp theo em thắng được nữa.
Tiếp."
Chấn Kiệt nói xong câu này liền hối hận xanh ruột, vì tiếp sau đó Hiểu Tinh thắng đậm.
"Tinh Nguyệt, Tô Tình qua mang cô gái này về bên các em đi.
Ăn mãi thế này bọn tôi nghèo mất."
"A? Thế không được.
Tết nay các anh giàu lắm, doanh thu cao vậy mà."
"Lát anh còn phải bao chầu em ơi."
Chấn Kiệt khóc không ra nước mắt.
Tại sao cô bạn gái của lão đại bọn hắn như ác ma vậy.
Muốn chém chết hắn sao??
"Á? Anh làm gì mà bao chầu? Em thấy anh thua cũng kha khá mà?"
"Thua cược."
Tinh Nguyệt nghe xong cười liên tục, Chấn Kiệt hừ lạnh một tiếng.
Ai bảo tiểu tổ tông này hiền chứ.
Rõ là ác quỷ tái thế.
"7h rồi.
Ba mẹ về rồi.
Chuẩn bị đồ nấu lẩu đi Thẩm Khang."
"Ok.
Để tao đi lấy bếp ra."
Thẩm Khang từ lúc dừng chơi bài đã đi tới bên cạnh người họ Ngôn kia.
Anh mỉm cười nói với cô gái đó đôi câu rồi rời đi vào bếp, lại bị người ta giữ lại, bảo để cô ấy làm cho, anh cứ ngồi đi.
"Để mình, cậu bê sao nổi.
Nồi nước lớn, sẽ bỏng."
Hiểu Tinh ngoài mặt cười nói với Tinh Nguyệt cùng Tô Tình nhưng bên trong tâm đã chết lặng.
Nhìn anh cười vui vẻ, thoải mái với cô gái đó trái tim cô rất rất đau.
Làm sao để nó không nứt vỡ thêm đây?
Tai cô nghe thấy cô gái bên kia nói lại anh mới bị bỏng, lỡ chẳng may gặp chuyện gì bị bỏng thêm thì sao.
Cô đã nghe được cái gì thế? Anh bị bỏng? Vậy mà cô thật sự chẳng hay biết gì.
Người con gái ấy lại biết rõ.
Mà cũng chẳng lạ, người ta cùng anh làm chung một bệnh viện, anh bị sao còn có thể không biết sao?
Hiểu Tinh đứng lên, đi vào trong nhà bếp, nơi này cô đến ít, có vài chỗ không rõ.
Không biết có thể học hỏi, cô chẳng ngại đâu.
"Đi ra đi.
Nước sôi.
Đừng vào đây."
Không có so sánh sẽ không có bi thương.
Cô không thể vào giúp nhưng người kia lại được.
Đây là anh đang chê cô phiền toái sao?
"Hiểu Tinh, cậu ra đây một chút."
Tô Tình cứu kịp thời, cô nhanh chóng rời đi khỏi gian bếp không hoan nghênh bản thân, tới chỗ cô bạn thân.
"Sao đó?"
"Game không? Pubg?"
Hiểu Tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu giờ chơi để mấy người kia làm thì không hay.
Nhưng mà anh có cho cô bén mảng vào bếp đâu.
Làm sao đây?
"Mình...."
"Hiểu Tinh, qua đây ngồi với mình."
Tiếng cô gái trong trẻo kia vang lên làm Hiểu Tinh cùng Tô Tình giật mình.
Gọi gì thân thiết vậy? Mới gặp nhau đúng một lần thôi đó?
"Hiểu Tinh ngồi với mình, cậu cứ ngồi đó đi, tí ai kia sẽ ngồi cùng."
Ai kia mà Tô Tình nhắc tới đi ra, thản nhiên ngồi xuống cạnh bên Thư Nhã.
Hiểu Tinh cũng không nhìn nữa, quay lại nói nhỏ với Tô Tình.
"Chuyện mình nhờ cậu sao rồi?"
"Chưa tra ra rõ.
Chỉ biết đúng là Phó Hoành có xuất hiện ở Úc một lần.
Cụ thể ở đâu mình chịu."
Chỉ một lần? Vậy là có di chuyển sao? Phó Hoành có thể đi đâu với đôi chân bị thương ấy?
"Nhật Bản, Pháp, Anh cậu tra chưa?"
"Ừ ha, sao mình không nghĩ tới Nhật Bản nhỉ.
Mình sẽ về bảo