Đổng Thư Nhã muốn giúp anh trai cô ta đưa tập đoàn phát triển thêm, nào ngờ lại thật sự bị đánh cho không còn hơi thở.
Cô ta quá coi thường họ Cố kia rồi.
Người này thường ngày tĩnh lặng nhưng một khi đã mở miệng ra thì toàn là gai nhọn.
Câu nào câu đó đánh cho người khác không còn đường đỡ.
Không!
Không thể chấp nhận thất bại ở đây được.
Cô ta lại hướng Cố Hiểu Tinh lên giọng:
"Cô chấp nhận hai bàn tay trắng vậy sao? Cổ phần đó có thể giúp cô có được không ít quyền lợi đó.
Cô thật sự cam tâm nói đưa là đưa cho tên kia dù anh ta phụ bạc cô bao lần sao?"
Hiểu Tinh còn chưa kịp đáp, Thẩm Khang đã lên tiếng bảo vệ.
Anh nhìn cô ta, cười lạnh.
"Cô bây giờ là muốn chó cùng dứt dậu à? Hiểu Tinh tốt hơn cô nghĩ nhiều.
Cô ấy dù không có gì cũng không giở ba cái trò bẩn thỉu để đạt được mục đích như cô."
Hiểu Tinh cười, đôi mắt xoáy sâu vào đối phương, "Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm.
Thư Nhã, cô không phải người bất tài, nhưng cô lại quá tham lam.
Cô nghĩ rằng giao đi cổ phần là tôi tay trắng thật sao? Không hề.
Nhà thiết kế hoàng gia Anh quốc được người người công nhận, một chút tiền thôi, tôi có thể thiếu ư?"
Thư Nhã cảm thấy không ổn, đứng dậy mở cửa toan chạy khỏi đây thì bất ngờ bị một giọng nói quen thuộc vang lên ngăn bước chân lại.
"Sao thế? Thấy tôi ngạc nhiên lắm à?"
Người tưởng như đang nằm liệt giường trong bệnh viện giờ đây lại như chẳng có việc gì.
Thoải mái đứng đó nhìn người con gái chật vật, thân hình run rẩy vẻ khó tin.
Thẩm Khang lúc này mới cất lời, "Thư Nhã, cô hại mẹ tôi, còn muốn cướp chức chủ tịch, thế mà còn dám mơ tới việc bỏ chạy? Cảnh sát đã ở bên ngoài, cô nghĩ cô thoát được sao?"
Phía bên ngoài cánh cửa, cảnh sát đứng sau nhóm người Phó Hoành, Tinh Nguyệt cùng Thẩm phu nhân.
Ai cũng sẵn sàng chuẩn bị mọi thứ đầy đủ để ập vào bắt người bất cứ lúc nào.
Phó Hoành híp đôi mắt nhìn người cất tiếng: "Thư Nhã, lâu không gặp, cô đi đâu mà vội thế?"
Hiểu Tinh đứng bên cạnh nhìn bàn tay ai kia đặt bên eo mình tự lúc nào.
Đây.
Nơi đông người, anh muốn làm gì? Tay đưa xuống gỡ cái móng heo kia ra.
Thẩm Khang cười, cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Hiểu Tinh, em được lắm.
Phối hợp cùng mẹ tôi lừa tôi."
Thẩm Khang có bàn qua với Phó Hoành về việc diễn kịch để đám cáo già kia lộ đuôi.
Anh chỉ muốn trì hoãn thời gian để bảo vệ tập đoàn.
Không ngờ rằng mẹ anh cũng diễn kịch, lại còn xuất sắc như vậy.
Mẹ anh đi lộn nghề phải không? Bà nên đi làm diễn viên.
Oscar nợ bà một giải Ảnh Hậu.
Ba người bên ngoài đi vào.
Thư Nhã lùi dần về sau.
Khí thế của ba người ngoài này đáng sợ quá.
Cô ta không dám lên tiếng nào.
Thư ký lấy thêm ghế cho Thẩm Phu nhân, bà đi tới ngồi vào.
Nhìn một lượt những đôi mắt ngây dại bên dưới, cười.
"Các vị, thấy tôi không hoan nghênh sao?"
Hiểu Tinh nhìn anh, cười trừ.
Việc này cô chẳng thể nói được.
Hôm ấy nhận được bộ váy kia còn có một bức thư đi cùng.
Bức thư nói về tình hình tập đoàn hiện tại cũng như dự đoán khả năng bà có thể gặp chuyện.
Hiểu Tinh nhận ân huệ của Thầm phu nhân không ít, cô cũng lo anh sẽ khó lòng quản hết nên chấp nhận hỗ trợ Thẩm phu nhân trong việc này.
Những cổ đông từng làm chuyện không minh bạch ở đây thấy Thẩm phu nhân như thấy ma, sợ xanh mặt, không ai dám bảo không.
Lệ Quyên mỉm cười, lên tiếng: "Tập đoàn này giao con trai tôi đảm nhận, mấy người từng ở dưới con mắt tôi làm cái gì, tôi biết hết.
Trải qua sự việc kia, tôi quyết định sa thải giám đốc Lý, giám đốc Lưu, phó giám đốc Hoàng...Các vị tới phòng nhân sự nhận lương rồi nghỉ việc đi.
Mấy người bị điểm tên nào dám lên tiếng.
Người phụ nữ quyền lực này không dễ chơi, để có thể giữ vững tập đoàn lớn như vậy, mưu kế không hề ít.
Chẳng qua bà ấy có dùng hay không thôi.
Họp cổ đông xong, những người còn lại đều vội vàng rời đi.
Cảnh sát cũng tiến tới bắt Đổng Thư Nhã về sở cảnh sát thẩm vấn.
Căn phòng phút chốc thoáng khí hơn, nhưng không khí căng thẳng lại chẳng hề giảm đi.
Thẩm Khang nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ rốt cuộc tỉnh từ khi nào?"
Thẩm phu nhân cười, tỉnh bơ mà đáp: "Tối hôm con về."
Tỉnh nhưng bà không mở mắt, bà cũng muốn xem xem con trai bà có tài lãnh đạo tới nhường nào.
Thật không làm bà thất vọng.
Nó dư sức điều hành cả cái tập đoàn lớn này.
Như nhớ tới cái gì, bà quay qua Hiểu Tinh bên cạnh, bảo: "Tinh nhi, cám ơn con.
Nếu không có con, hôm nay cũng chưa chắc đánh đẹp được như vậy."
Hiểu Tinh mỉm cười, hướng bà nhu thuận cất lời: "Bác đừng khách sáo.
Việc bác nhờ sao con có thể không quản được.
Lại nói dù sao Thẩm Khang cũng là bạn của con mà."
Chỉ là bạn.
Không phải người yêu.
Nghe cay đắng không? Đắng thì cũng phải chịu chứ biết sao giờ.
Cô không chịu chấp nhận người bạn trai này lần nữa.
Cứ giữ khoảng cách như vậy.
Thẩm phu nhân hiểu tính tình cô bé này.
Dù sao con bà cũng từng làm con người ta tổn thương, dễ dàng tha thứ quá ngược lại nó lại không trân trọng.
Lòng bà thầm cổ vũ.
Cứ lạnh lùng nhiều vào con, cho nó chừa cái tội.
Thẩm phu nhân nhẹ giọng bảo: "Con ngoan, có gì cần cứ tìm bác.
Kệ thằng nhóc đó.
Nó dám ăn hiếp con cứ bảo bác, bác xử lý nó ngay."
Tinh Nguyệt nhìn Thẩm phu nhân.
Rồi xong, kiểu này tương lai Thẩm Khang còn bị ăn khổ dài dài.
Ai bảo chọc vào con dâu tương lai bác ấy chọn trúng chứ.
Phó Hoành ôm eo Tinh Nguyệt, cằm tựa lên vai em, nhìn qua thằng bạn, lên tiếng.
"Chúc mừng mày quay vào ô ra rìa."
Thẩm Khang dở khóc dở cười.
Anh là con ruột sao? Sao mẹ anh đối xử với anh như thế.
Ai lại toàn bảo vệ con nhà người ta, cho con trai ra xó.
Anh ủy khuất lên tiếng: "Mẹ, con không phải con của