Thẩm Khang nhìn vào đôi mắt phủ một tầng hơi nước vì khó chịu của cô, anh vươn tay vỗ vỗ lưng cho Hiểu Tinh, nhỏ giọng.
"Tinh nhi, cần anh giúp em không?"
"Không....không cần đâu...!"
Hiểu Tinh nhìn anh cảm giác như sắp rơi vào miệng sói liền né tránh.
Thẩm Khang biết cô sợ, anh hạ giọng dỗ dành.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau."
Hiểu Tinh được anh dỗ dành, tâm mềm ra, gật đầu để anh tiến tới.
Nhận được sự cho phép của người yêu, Thẩm Khang cho tay vào trong lớp áo ngủ mỏng manh, chụp lấy đôi thỏ trắng xoa nắn nhẹ nhàng.
"Tinh Tinh sao anh thấy hình như nó to hơn trước rồi?"
Lúc trước là lúc nào? Anh từng sờ qua nó hồi nào sao? Cô chẳng nhớ gì cả.
Lưng dựa vào ngực anh tìm tư thế thoải mái mà tựa, hưởng thụ thủ pháp xoa bóp điêu luyện.
"Ưm....có sao....không có mà...."
"Tiểu Tinh, sau này mỗi ngày anh đều giúp em xoa bóp một chút nhé?"
"Mỗi ngày? Anh rảnh vậy sao?"
Thẩm Khang cắn nhẹ vành tai cô, cảm giác ngưa ngứa ập tới, làm cô ngọ nguậy không chịu ngồi yên.
"Anh bận tới mấy cũng có thời gian giúp em mát xa nơi này."
Chỉ có mấy nói mấy lời lưu manh còn thản nhiên như vậy.
Cô ừm nhẹ một tiếng, anh vui là được, chỉ là xoa bóp thôi, tay anh giúp cô rất thoải mái.
Cô cũng muốn được bên anh mỗi ngày dù làm bất kỳ điều gì.
Đang trò chuyện bình thường Hiểu Tinh bỗng cảm nhận bên dưới có vật lạ chạm tới.
Cô cúi đầu nhìn thấy bàn tay anh đã mò xuống đó từ lúc nào, đang khám phá, xoa nắn bên ngoài qua lớp vải.
"Hiểu Tinh, em thật mẫn cảm.
Nhìn này, ướt....rồi..."
Anh cố ý nhả chậm từng chữ trêu chọc người trong lòng.
Đôi gò má của cô lại ửng đỏ vì bị mấy lời anh thốt ra làm cho ngượng ngùng.
Miệng thở dốc liên tục.
"Ưm...hưm...đáng ghét...đừng trêu em....ngứa...."
Thẩm Khang cười khẽ, lưỡi anh liếm quanh thùy tai của cô, tay mò vào trong cái quần nhỏ đâm một ngón tay đi vào, huyệt thịt phấn nộn khít chặt khó xâm nhập làm anh khá tốn sức.
"Bé cưng, thả lỏng nào."
"Hưm...đau...!"
Anh dừng lại một chút, áp cánh môi mỏng xuống môi đỏ hồng đang cắn chặt lại, anh từ từ xoa dịu cô gái nhỏ bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, thắm thiết.
Mải mê cùng anh hôn môi, sự tập trung bị di dời lên đó, bên dưới huyệt động từ từ thả lỏng, tiếp nhận ngón tay anh đi vào.
Thẩm Khang một bên cùng cô đá cháo lưỡi, một bên đẩy ngón tay vào trong vách thịt khuấy đảo, tay thô ráp cào nhẹ lên tường thịt hồng hào làm Hiểu Tinh vặn vẹo không ngừng muốn né tránh mà không được.
"Hưm...a...tay...anh đâm...sâu quá..."
Thẩm Khang thấy cô sướng rên rỉ không ngừng liền được đà lấn tới, đâm rút nhanh hơn.
Âm thanh nhóp nhép vang lên không ngừng trong căn phòng ngủ làm cho người nào đó bên ngoài cửa cười vô cùng mãn nguyện.
Thẩm phu nhân định mang đồ ăn khuya lên cho thằng con trai cùng con dâu tương lai vô tình tai thu vào những âm thanh từ bên trong vọng ra.
Bà mỉm cười, thầm nghĩ chắc sớm thôi cháu nội bà sẽ ra đời.
Tiếc cho phu nhân, Thẩm Khang chỉ đâm rút tới khi cô bắn ra là dừng lại.
Anh chưa muốn phá đi cái đó của cô nhanh như vậy.
Anh muốn cùng cô chơi vui vẻ thêm một thời gian nữa.
Dù dùng biện pháp gì bảo vệ cũng khó lòng đảm bảo sự an toàn tuyệt đối.
Là người bác sĩ tương lai, anh không muốn cô gái nhỏ của mình phải chịu khổ.
Đỡ người mềm nhũn trong lồng ngực dậy, anh lấy khăn giấy lau sạch bên dưới cho cô.
Thấy cô đã mệt, không động đậy gì nhiều, anh không bế cô đi qua bên kia nữa mà để người lại bên này ngủ cùng anh.
Cả hai người ôm nhau ngủ tới sáng.
Mặt Trời lên cao, tia nắng chiếu tới gương mặt người con gái cuộn mình trong chăn ấm ôm người đàn ông nằm bên cạnh.
Cô nheo mắt, mở ra nhìn sang.
Sao anh ngủ ở đây? Phòng ai đây nhỉ?
Nhìn một vòng cô mới biết đây là phòng anh.
Qua cô không qua phòng bên mà ngủ lại tại đây.
Hiểu Tinh chống tay nhìn người còn đang ngủ say, cô đột nhiên muốn nảy ra ý định trêu chọc anh.
Tay nhỏ vươn tới vuốt ve gương mặt chữ điền góc cạnh sắc nét, rồi di chuyển tới đôi lông mày rậm rạp.
Lông mày của anh thật đẹp!
"Tiểu Tinh, đừng nghịch.
Ngủ thêm lúc nữa với anh."
Đang ngắm nhìn bất ngờ bị tiếng khàn đục vì còn chưa tỉnh ngủ của anh làm cho giật mình.
Nhìn lại anh đã ngủ tiếp rồi, cô liền nghịch tiếp.
"Tinh nhi, em không ngủ vậy có muốn cùng anh vận động sáng sớm không?"
Người đàn ông này lại muốn hành cô tiếp sao? Qua chưa làm tới cuối nay muốn đòi bù à? Cô lắc đầu, tung chăn ra chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Anh nhìn xong lại ngủ tiếp.
Lâu chưa có được giấc ngủ ngon lành như vậy, phải ngủ cho đã.
Không biết do ngủ với cô thoải mái hay sao anh cảm thấy ngủ rất ngon.
Mùi hương thơm thoang thoảng quẩn quanh nơi cánh mũi làm anh rất dễ chịu.
Hiểu Tinh làm xong vệ sinh cá nhân đi ra thấy anh vẫn ngủ, bước chân tiến lại cúi xuống hôn lên má anh một cái rồi đi xuống dưới lầu.
Trên bàn ăn trong bếp đã để sẵn đồ ăn cho hai người.
Cô ngồi xuống ghế, lấy một miếng bánh mì cầm lên ăn.
Miệng còn đang nhai thì bỗng thấy bóng hình anh đi xuống lầu.
Anh đi vào, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, lấy một miếng bánh mì còn lại lên gặm.
"Tiểu Tinh, đêm qua ngủ ngon không hửm?"
"Em ngủ ngon lắm...gối ôm ấm áp."
Thẩm Khang bị xem là gối ôm hình người cũng chẳng có ý kiến.
Anh rất vui vì có thể làm gối ôm cho cô.
Lấy ly sữa ra hâm nóng, anh đưa tới trước mặt cô.
"Uống sữa xong anh đưa em tới quân doanh hội họp cùng đám người kia chuẩn bị cho chuyến dã ngoại buổi chiều."
Cô gật đầu, nhai nốt miếng bánh mì, uống nhanh ly sữa trên bàn rồi ngồi một bên