"Không sao.
Vẫn còn cùng lớp mà."
Câu nói này tựa như đang an ủi chính mình vậy.
Anh và cô còn cùng lớp.
Được nhìn anh từ xa cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
Cô giáo bước vào lớp.
Nói tới việc đổi chỗ.
Không ít bạn học cất tiếng ca thán.
Một nửa học kỳ bên nhau, đã sớm quen thuộc với người bàn bên cạnh.
Nay đột ngột đổi qua nơi khác, là ai cũng khó lòng chấp nhận.
Hiểu Tinh đứng lên thu dọn đồ đạc.
Tinh Nguyệt nhìn cô, thở dài.
Từ sau hôm đó, em có năn nỉ hai người kia thế nào họ vẫn chẳng lay chuyển.
Gương mặt lạnh như băng, ai đến gần cũng có thể bị dọa cho né vội.
"Các bạn có thứ hạng cao được chọn người ngồi cùng.
Bắt đầu từ Phó Hoành.
Em chọn ai?"
"Tinh Nguyệt ạ."
Tinh Nguyệt nghe điểm danh, có hơi bất ngờ.
Nhưng ngẫm lại với sự lạnh nhạt của tên này, ai sẽ chịu nổi.
"Em muốn ngồi ở đâu?"
"Để Tinh Nguyệt chọn đi ạ.
Em nghe bạn ấy."
Câu vừa dứt, không ít ánh mắt hình viên đạn bắn về hướng em.
Tinh Nguyệt mặc kệ.
Là người đứng đầu một lớp, cô không thèm so đo với bọn họ chút chuyện vặt này.
Ai chẳng khát khao được ngồi cùng nam thần.
Nhưng chịu được bao lâu bên hắn mới là vấn đề đó.
Chọn một vị trí ở giữa dãy giữa, em ngồi xuống.
Phó Hoành cũng nhấc chân đi tới ngồi vào bên cạnh, giương mắt nhìn ra chỗ thằng bạn thân.
"Tới Thẩm Khang."
Thẩm Khang nhìn một lúc, đi tới chỗ cô kéo tay đi xuống ngồi phía trước Phó Hoành.
Hành động nhanh tới bất ngờ.
Đến khi cô ngồi vào cạnh bên anh rồi vẫn chưa hết bình tĩnh.
Sao cô càng muốn tránh né gặp nhau thì hiện thực càng ngược lại vậy??? Này bảo cô sống sao? Ngẩng đầu thấy nhau, cúi đầu đụng nhau.
Sống thật không dễ dàng.
Chẳng nói gì chỉ im lặng quan sát.
Cô nhìn thấy anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng điều gì làm anh chọn cô mà không phải người khác? Con trai trong lớp có thiếu đâu.
Thẩm Khang cũng chẳng rõ bản thân bị gì.
Rõ ràng rất tức giận cô.
Nhưng vẫn không nhịn được muốn để cô bên cạnh mình.
Có trời mới biết hôm đó thấy cô xém tí bị xe đâm thẳng vào tim anh như muốn rớt ra ngoài.
Bố trí xong chỗ ngồi, GVCN đi vào sinh hoạt lớp.
Nội dung chủ yếu xoay quanh kết quả đầu năm và đăng ký thi học sinh giỏi.
Nhân lúc cô cùng lớp trưởng đang làm việc với nhau, cô kéo tay áo Thẩm Khang, nhỏ giọng.
"Chuyện hôm đó mình sai rồi.
Không nên vì nhất thời nóng giận mà hành động thiếu suy nghĩ.
Mình xin lỗi vì tự ý quyết định, không hỏi qua ý kiến của các cậu."
Thẩm Khang trầm mặc một lúc mới lên tiếng.
"Bọn mình cùng một nhóm.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Đừng tự ý hành động, hiểu chứ?"
"Mình biết rồi."
Thẩm Khang gật đầu, nhìn cô lúc này cụp tai lại như chú thỏ con vậy.
Thấy cũng có phần đáng thương.
"Ngoan.
Bài nào không hiểu tìm mình hỏi."
"Có thể sao?"
"Mới nói cậu cái gì, quên nhanh như vậy."
Ơ.
Hóa ra nhóm này không chỉ nói trong tiết thể dục mà còn bình thường nữa à.
Hiểu Tinh như ngộ ra vấn đề, lắc đầu cái mạnh.
"Chưa quên.
Mình sẽ ghi nhớ điều cậu nói."
"Ừm."
Cả hai không nói gì thêm.
Tới khi cô phát giấy đăng ký thi học sinh giỏi.
Cô nhìn sang thấy anh điền dấu tích vào ô Vật Lý.
Nhìn lên trên thấy Phó Hoành điền ô Hóa Học.
Cứ tưởng họ sẽ chọn chung môn, hóa ra vẫn sẽ chọn đúng môn yêu thích mà đi.
"Cậu có muốn đăng ký không?"
"Mình à? Mình không giỏi mấy môn này.
Chẳng đi đâu."
Thẩm Khang nhìn cô một lát, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đưa tờ giấy cho lớp trưởng thu.
Tinh Nguyệt vẫn chưa điền, cô thấy Nguyệt đặt giấy ngay đúng chỗ bàn cô điền luôn.
Môn Văn học.
Ai cũng tham gia trừ cô.
Lạc lõng thật đấy.
Nhưng làm sao giờ.
Khả năng có hạn.
Ngồi nghe giáo viên nói có chút chán, cô lôi vở ra vẽ.
Một cô gái với mái tóc ngắn đeo chiếc kính nho nhỏ.
Nét vẽ đơn giản, hình ảnh sống động.
Trông như thật vậy.
Hiểu Tinh chưa học qua lớp dạy mỹ thuật nào.
Chỉ lên mạng tìm youtube học người ta vẽ rồi bắt chước vẽ lại, có điều khi thực hiện cô có chỉnh sửa đôi phần tạo ra nét riêng của bức tranh cô vẽ.
Phó Hoành đúng lúc quay xuống, cô nhanh tay gấp vở lại che đi.
Thấy cậu nhìn mình, cô cẩn trọng mở lời.
"Chuyện ngày hôm đó...cho mình xin lỗi.
Mình không nên tự ý quyết định.
Mong cậu tha thứ."
"Được rồi.
Biết lỗi là tốt.
Chuyện hôm đó không trách cậu nữa."
Cô khẽ gật, lại chẳng biết nói gì thêm, hai tay xoắn vào nhau rơi vào trầm tư.
Đang lúc xoắn xuýt chẳng biết làm gì, Tinh Nguyệt đi xuống ngồi vào ghế.
Việc trên đó xong rồi à?
"Mai Chủ Nhật, đi đâu chơi không các bạn?"
"Công viên giải trí thế nào?"
"Mày mấy tuổi rồi còn công viên.
Đi bơi đi."
"Công viên giải trí không phân biệt độ tuổi.
Đi trước khi khai giảng còn có vé vào cổng."
Hai tên này lại nữa rồi.
Một ngày không đấu võ mồm với nhau ngày đó ngủ không ngon hay sao ấy.
"Tinh Nguyệt, cậu chọn đi."
"Mình theo ý Hiểu Tinh."
Sao lại ném vấn đề này qua cho cô rồi.
Ngẫm nghĩ một hồi cô quyết định chọn đi bơi.
Vì sao nhỉ? Ngắm cơ bắp của mấy tên con trai đó.
Chút tâm tư riêng này cô phải thật kín, để họ biết được có khi chấm dứt tình bạn luôn.
"Được.
Đi tới hồ bơi Thủy Hành đi.
Mai hẹn nhau 8h nhé."
"Cái đó.
Cho Tô Tình đi cùng được không?"
Hiểu Tinh hỏi câu này là vì cũng muốn có thể kết thêm bạn, bốn người mãi nhìn nhau cũng chán.
Cần có thêm người để tạo thêm không khí khác lạ.
"Không thành vấn đề."
Hiểu Tinh nghe thế, tâm không giấu được sự vui vẻ.
Mỉm cười quay xuống bàn sau cô bạn Tô Tình đang cãi nhau với người bạn cùng bàn.
Sức chiến đấu mạnh thật.
Nãy giờ chưa dứt.
"Tô Tình, mai đi bơi với bọn mình không?"
"Đi liền.
Địa điểm nào thế?
Sau khi báo địa điểm cùng thời gian, cô quay trở lại tiếp tục vẽ.
Hình ảnh chibi vô cùng đáng yêu vô tình lọt vào mắt của Thẩm Khang.
Anh nhìn chằm chằm vào nó.
Không nghĩ tới cô ấy còn có tài hội họa.
Nét vẽ thật mềm mại, đáng yêu.
Tan trường, cô về nhà chuẩn bị đồ mai đi bơi.
Lục tủ một hồi cô phát hiện bản thân không có đồ để đi bơi.
Nghĩ một hồi cũng chẳng nghĩ ra phương pháp xử lý.
Nhà cô không cho cô dùng điện thoại, bởi sợ cô trầm mê vào đó mà hư người.
Nhà chỉ có cái máy tính để bàn, khi muốn dùng đều phải xin phép mẹ.
Nhiều lần cô lấy cớ dùng máy để giải đề olympic Tiếng Anh mà lên mạng lướt Facebook một chút rồi tắt.
Đỉnh điểm là cuối năm cao nhị, trong lúc cô đang chơi game tiên hiệp bằng máy tính thì bất ngờ mẹ đi vào.
Từ đó cô không còn sự tự do khi dùng máy tính.
Làm gì đều phải xin phép.
Nhưng có lẽ cũng nhờ vào bị cấm cản chơi game mà cô có thời gian đầu tư vào việc làm đề hơn.
Ngày qua ngày đều luyện đề tới nhuần nhuyễn nên khi thi vào cao tam mới có số điểm cao tới vậy, nằm trong top 10 của khối.
Thở dài một hơi, đồ bơi cũ không phù hợp với độ tuổi hiện tại của