Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 153


trước sau

Không nói Vương Uy khiếp sợ, bốn cao thủ Trúc Cơ kỳ khác ở đây cũng đều giật mình không thôi.

Đây đúng là tu vi Trúc Cơ kỳ tứ phẩm sao? Cho dù Vương Uy bởi vì vội vàng tiếp chiêu mà không thể hiện ra được toàn lực, nhưng hắn là tu vi Trúc Cơ kỳ cửu phẩm, theo lý mà nói thì có thể trực tiếp nghiền ép Lâm Phong.

Nhưng có một số việc mà đụng phải Lâm Phong thì vốn không có đạo lý để nói.

Mọi người càng cảm thấy Lâm Phong sâu không lường được, không chỉ có tu vi hơn người, lại gan dạ sáng suốt hơn người, dám một mình đối kháng hai con đại bàng, rất có khả năng là xuất thân từ bộ lạc lớn.

Vương Uy cuống quít đứng dậy, hắn cũng không bị thương, dù sao cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ cửu phẩm, nhìn Vương Nhị nằm bẹp trên đất, có chút thầm hận tiểu tử này sao lại ngu như vậy, cả giận nói:

- Đỡ hắn xuống, phạt hắn cấm túc mười ngày.

Ở Bắc Câu, nhất là bộ lạc nhược tiểu, cao thủ Trúc Cơ kỳ đặc biệt trọng yếu, bởi vì thức ăn chính của bộ lạc chính là dựa vào liệp sát dã thú hoặc là yêu thú trong rừng cây.

Mười ngày thời gian bộ lạc ít nhất phải ra ngoài săn thú ba lượt, thiếu một cao thủ thì có thêm một phần nguy hiểm, đây đã là trừng phạt cực lớn rồi.

Ngay sau đó, Vương Uy lườm hai cháu gái một cái, quát:

- Các ngươi còn không mau cút về cho ta.

Lúc này mới cười nói với Lâm Phong:

- Để Lâm huynh đệ chê cười rồi, xin ngươi đừng tức giận, ít nhất cũng ở đây thêm mấy ngày, cũng tiện để chúng ta tẫn tận tình địa chủ.

Trưởng lão Trúc Cơ còn lại cũng đều tới giữ lại, Lâm Phong sao có thể cự tuyệt, cũng không phải bởi vì bọn họ nhiệt tình, mà là bởi vì mình không biết tí gì về tình huống Bắc Câu, chuyện hỏi quá nhiều.

Xảy ra chuyện như vậy, tiệc rượu cũng không thể tiếp tục, Vương Uy vội vàng an bài người dẫn Lâm Phong tới phòng khách đã chuẩn bị để nghỉ ngơi.

Nơi này rất kham khổ, cho dù là phòng khách cao quý nhất cũng chỉ từ cỏ tranh bùn đất dựng thành, so với phòng bình thường chỉ là có diện tích lớn hơn rất nhiều mà thôi.

Dẫn Lâm Phong tới là tiểu cô nương, tu vi Luyện Khí, bộ dạng cũng thanh tú, nhưng bởi vì sống cuộc sống bộ lạc của Bắc Câu, làn da có chút ngăm đen và thô ráp.

- Ngươi đừng đi vội, ở lại một chút.

Lâm Phong nằm xuống giường, lập tức nói.

Tiểu cô nương mặt đỏ lên, xoay người lại, ở lại trong phòng, nàng ta đã từng kiến thức Lâm Phong phát uy, Vương Uy bảo nàng ta đến hầu hạ cũng có bao hàm một tầng ý tứ này.

Lén lút liếc Lâm Phong một cái, hắn thoạt nhìn cũng thanh tú tuấn lãng, không ngờ gan còn rất lớn, không hề giống thiếu niên bình thường.

Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt ám muội của tiểu cô nương, trợn mắt, sao không biết nàng ta đang nghĩ gì, không khỏi buồn cười.

- Kể cho ta một chút cố sự ở chỗ các ngươi đi, biết bao nhiêu thì kể bấy nhiêu, ta thích nhất là nghe cố sự.

Khi Lâm Phong nói, lấy ra một viên linh thạch nhị phẩm đưa tới.

Cái thứ linh thạch này rất thông dụng, cho dù là ở Bắc Câu cũng có thể dùng được, linh thạch nhị phẩm đã là tài sản không nhỏ, Lâm Phong cũng có thể thể tùy ý lấy ra linh thạch cao cấp hơn, nhưng làm như vậy chỉ tổ hại người hại mình.

Tiểu cô nương tiếp nhận linh thạch, tâm hoa nở rộ, nàng ta lớn như vậy, tuy đã từng thấy linh thạch, nhưng cũng là của nhà người khác.

Tiểu cô nương không có kiến thức, đa số đều là cố sự nghe người khác nói tới.

Ví dụ như nơi hẻo lánh này nghe
nói là ở ngoại vi Bắc Câu, cho nên bộ lạc rất là nhỏ yếu, yêu thú cũng không cường đại, nếu vào sâu trung tâm hơn một chút, chẳng những bộ lạc cường đại, yêu thú cũng có sức mạnh thông thiên triệt địa.

Lại ví dụ như, bộ lạc này tên là bộ lạc Ba Họ, ở trong các bộ lạc chung quanh cũng coi như là tồn tại top 3, hai bộ lạc có thể đứng sóng vai còn lại phần biệt là bộ lạc Bốn Họ và bộ lạc Sáu Họ.

Một dòng họ đại biểu cho một tộc nhân, dòng họ càng nhiều thì bình thường dân cư của bộ lạc đó sẽ càng nhiều, cũng cường đại hơn.

Nơi này cũng không có nguy hiểm gì, ví dụ như đại bàng đó chỉ thỉnh thoảng mới tới mà thôi, thường ngày nguy hiểm lớn nhất trừ liệp sát dã thú yêu thú ra thì chính là mấy bộ lạc lớn tranh đoạt con mồi.

Như vậy là tốt nhất, Lâm Phong cũng mừng rỡ, trong bộ lạc Ba Họ không có ai là đối thủ của mình, chỉ cần làm việc cẩn thận một chút là được rồi.

Tiểu cô nương thật sự định thị tẩm, nhưng Lâm Phong cuống quít đẩy nàng ta ra ngoài.

Mình không phải là quân tử người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, không chừng không nhịn được lại hạ thủ.

Tiểu cô nương ngược lại có chút thất vọng, nếu có thể đủ tiếp Lâm Phong một đêm, nói không chừng có thể bay lên đầu Phượng Hoàng.

Lâm Phong cứ như vậy sống yên ổn ở đây, hắn thể hiện hung danh, Vương Nhị bị cấm túc, cơ hồ không ai dám đến gây phiền, Lâm Phong ngược lại vui vì thanh nhàn, một mình ở trong nhà nghiên cứu mỹ thực.

Gia vị không thay đổi, công cụ thì trừ đỉnh đồng đen ra thì chính là dụng cụ Ngũ sư tỷ đả tạo, tài liệu là thịt đại bàng, chất thịt rất ngon.

Tu Chân giới không có tiết mục giải trí gì, Lâm Phong tự tiêu khiển tự vui, viết nhật kí mỹ thực, chuyên tâm làm Huyền Cơ Tiểu Thực Thần.

Thường xuyên có mùi thờm từ trong phòng hắn tỏa ra, khiến người chung quanh không ngừng nuốt nước miếng, quá thơm, thật không biết hắn là làm thế nào.

Thủ pháp của Bộ lạc vô cùng đơn giản, nấu chín rắc muối hoặc là nướng chín là chia ra ăn, vô cùng nguyên thủy.

Vương Uy cuối cùng không ngồi yên nổi liền tự mình tới thỉnh giáo, Lâm Phong cũng không keo kiệt, thuận tay dưa ra mấy thứ đơn giản, lập tức khiến nhân sinh của bộ lạc được tăng lên không ít.

Qua mấy ngày, Vương Tĩnh lén lút tới, nàng ta làm ra tư thái tiểu nữ nhi, có chút nũng nịu bưng tới một bát canh thịt, muốn Lâm Phong nhấm nháp một chút.

Quá mức làm bộ làm tịch, hắn đã biết bản tính của nàng ta nên liền cảm thấy chắc chắn là có vấn đề, lại nhìn nhìn canh thịt, lập tức nhìn cái rõ ngay.

- Ngươi làm à?

Lâm Phong hỏi.

Vương Tĩnh có chút ngượng ngùng gật đầu, người bình thường thật đúng là sẽ bị nàng ta lừa dối.

Lâm Phong cười nói:

- Đã thử chưa?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện