Ánh mặt trời chói lọi mỗi tấc đều làm bỏng cháy bình tĩnh kiềm chế mà Hoắc Hàn không còn dư mấy, anh một bắt lấy cánh tay Ôn Thiên Thụ, dùng sức kéo người trở về, hai mắt hung hăng nhìn gần trong gang tấc, "Cô nói vậy có ý tứ gì?"
Ôn Thiên Thụ bất quá chỉ muốn cùng anh làm sáng tỏ một chút hiểu lầm năm đó, không nghĩ tới phản ứng của anh lại lớn như vậy, chỗ bị nhéo ẩn ẩn đau, không khỏi nhăn mày lại, "Đau."
Hoắc Hàn không buông tay, vẫn lạnh giọng hỏi, "Có ý tứ gì?"
Ôn Thiên Thụ ăn đau, giãy giụa lui về sau, anh lại từng bước ép sát, ánh mắt lạnh lùng.
Tiểu hòa thượng thấy bên này nổi lên tranh chấp, ăn luôn miếng chocolate cuối cùng, chống tay một cái liền từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy đến giữa hai người, ôm chặt lấy chân Hoắc Hàn, dùng sức đem anh đẩy ra bên ngoài, thanh âm non nớt nghiêm nghị như người lớn, "Phật gia thanh tịnh, há có thể cho ngươi làm càn như vậy."
Hoắc Hàn ngưng mi tinh tế nhìn cậu. Bao quanh là khuôn mặt nhỏ, mắt một mí, cái mũi nhỏ, cùng bộ dáng anh đã từng thiết tưởng cơ hồ không có một tia trùng hợp, trong khoảng thời gian ngắn nói không rõ là cảm giác gì, không biết thất vọng nhiều hơn hay là thoải mái nhiều hơn, ngực giống như bị mắc một cuộn chỉ rối, tháo không ra.
Anh thất thần khiến lực nắm không còn, Ôn Thiên Thụ nhân cơ hội tránh thoát, tiểu hòa thượng cũng lui về, giang rộng đôi tay, chắn trước mặt cô như tảng đá.
"Xin lỗi."
Ôn Thiên Thụ xoa xoa tay, hậu tri hậu giác minh bạch nguyên nhân anh khác thường,
"Anh, anh cho rằng cậu bé là chúng ta ..." con trai?
Không có.
Đã từng có những ngày vui vẻ, trầm mê bể tình, nhưng trừ bỏ hồi ức về anh, thời gian không cho cô lưu lại bất kỳ cái gì khác.
Qua đi quá mỏng manh, như cánh ve, lưu tại mùa hè năm ấy, nói không rõ, liền không lại nhắc đến nó. Cô muốn, trước nay đều là tương lai cùng anh.
Hoắc Hàn bình tĩnh lại, cũng cảm thấy ý niệm vừa rồi quá hoang đường, hình như có chút trào phúng mà cong cong khóe môi, xoay người rời đi.
Tiểu hòa thượng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu, thấy Ôn Thiên Thụ vẫn ngây ngốc nhìn hướng cửa viện, "Hóa ra cô biết người đó à?"
Rôt cuộc khi thân ảnh kia không còn nhìn thấy, Ôn Thiên Thụ mới thu hồi tầm mắt, ý cười thanh thiển, "Tương lai người đó sẽ trở thành cha của con tôi."
Tiểu hòa thượng nghịch ngợm mà so so hai ngón tay cái, lại nhặt lên cây chổi tiếp tục đi quét sân.
---
Chùa Thanh Minh không thể nói là quá lớn, phòng nghỉ cũng tập trung ở một chỗ, Hoắc Hàn rất nhanh liền xác định được phòng của hai anh em kia.
Thời gian này, nhóm khách hành hương đều ở Thanh Tâm Điện nghe Phương trượng giảng thiền tu, trong phòng nghỉ một mảnh yên tĩnh.
"Anh Hàn," Thịnh Thiên Chúc vốn dĩ đang đắp gạch xây lại tường sụp ở lối đi bị kêu tới, từ góc phòng phía Đông Nam đi ra, có chút nhụt chí mà nhún nhún vai, "Không có phát hiện gì."
Kết quả này Hoắc Hàn đã dự kiến trước.
Thịnh Thiên Chúc lại nói, "Không có chứng cứ xác thực, vạn nhất là nghĩ sai thì sao? Chúng ta theo bọn chúng hơn nửa năm, ăn gió nằm sương, thật vất vả mới có tia hi vọng," cậu một quyền đánh vào trên tường, "Đến lúc lại thành giỏ tre múc nước công dã tràng, em thực không cam lòng!"
"Muốn chứng cứ không phải việc khó."
Thịnh Thiên Chúc trừng mắt, bị Hoắc Hàn trực tiếp đẩy đầu đi ra ngoài, "Chúng ta xuống núi một chuyến."
"Chúng ta?"
"Không có việc gì, để hai người ở Đồn công an hỗ trợ quan sát."
---
Mới vừa đi khỏi cửa núi.
Hoắc Hàn: "Cậu trước tiên ở đây chờ, tôi đi tìm một người."
"Ai?"
"Manh mối mục tiêu chính là cô ấy cung cấp."
Thịnh Thiên Chúc hiểu rõ, nguyên lai là có tay trong a.
Hoắc Hàn từ trước đến nay công tư phân minh, công việc là một chuyện, tư tình nhi nữ lại là một chuyện khác, hiện tại là thời khắc mấu chốt, cái nào nặng cái nào nhẹ, đều có cân nhắc.
Không tới vài phút, Thịnh Thiên Chúc liền trông thấy từ xa xa anh mang theo một người phụ nữ lại đây, chờ đến gần thấy rõ gương mặt của người đó, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cả cằm.
Sao lại thế này?
"Ôn Thiên Thụ," Hoắc Hàn đơn giản giới thiệu hai người, "Thịnh Thiên Chúc."
"Xin chào."
Thịnh Thiên Chúc tiến đến, muốn bắt tay Ôn Thiên Thụ, Hoắc Hàn vừa vặn đứng chặn ngay phía trước cậu, "Đi thôi."
Xe xuống núi là tìm tạm, một chiếc xe taxi thoạt nhìn giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bỏ đi, khắp thân xe đều bị xước sơn cùng những vết cọ khả nghi, trên lốp xe cũng dính thật dày bùn ướt, bất quá lúc này cũng không có lựa chọn.
Hoắc Hàn dẫn đầu ngồi vào ghế phó lái, thấp giọng cùng tài xế nói mấy câu, chờ tất cả mọi người đều ngồi vào, xe liền lúc lắc mà mở máy.
Thịnh Thiên Chúc quy củ ngồi, nhịn không được dùng khóe mắt liếc Ôn Thiên Thụ, ánh mắt không cẩn thận bị chính chủ bắt được, quẫn đến hai tai đỏ cả lên.
Cậu gãi gãi đầu tóc, "Cái kia, có thể hỏi một chút, lần trước chị làm thế nào nhét một trăm đồng vào túi tôi vậy?"
Ôn Thiên Thụ thật ra không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi giang hai tay, "Cậu nói chính là cái này?"
Thịnh Thiên Chúc sờ túi quần, trống không! Nguyên bản để một trăm đồng lại chạy về trong tay cô ấy! Cô rốt cuộc là làm thế nào lấy được?
"Có thể lại lần nữa thần không biết quỷ không hay đem tiền thả lại không?" Cậu ngồi thẳng thân mình, âm thầm nín thở ngưng thần, nhìn thẳng nhất cử nhất động kế tiếp của cô.
Ôn Thiên Thụ cười cười, đem tiền gấp gọn nắm trong lòng bàn tay, hướng phía trước mở ra, Thịnh Thiên Chúc tập trung nhìn vào, trong tay cô nào còn tiền, chỉ có một mảnh lá xanh, cậu theo bản năng liền đi sờ túi tiền, cũng là rỗng tuếch.
Như thế nào, cô ấy làm tiền biến mất?
Thịnh Thiên Chúc lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy cái gọi là thủ thuật che mắt, xem đến quả thực đôi mắt đều thẳng, "Chị có thể đem tiền biến trở về không?"
Nhiều chuyện là rất đơn giản.
"Kia, kia ... chị có thể đem nó biến thành hoa sao?"
Ôn Thiên Thụ ngón tay quay cuồng, thực mau liền xuất hiện một đóa hoa hồng phấn.
"Thật lợi hại!" Thịnh Thiên Chúc vỗ vỗ chỗ ngồi phía trước, "Anh Hàn anh xem, hoa hồng này nhìn thật sự giống a!"
Hoắc Hàn không quay đầu lại, chỉ là từ kính chiếu hậu trong xe nhìn lướt qua phía sau, vừa đúng lúc đối diện tầm mắt của Ôn Thiên Thụ, cô nói, "Này không có gì, tôi đã thấy người gấp hoa hồng giấy còn lợi hại hơn."
Cô là cùng anh học.
Mới đầu chân tay vụng về, gấp chẳng ra gì cả, bị anh giễu cợt không biết bao nhiêu lần, thẳng đến khi cảm tình hai người không rõ nguyên do mà đứt, cô vẫn không chân chính học được, nhưng thật ra lưu luyến nơi núi sâu cổ chùa kia mấy năm, ban đêm nhàn rỗi không có việc gì thường ngồi trên giường gấp hoa hồng, bất tri bất giác gấp đến hừng đông, không cẩn thận tay nghề liền tiến bộ vượt bậc.
Thịnh Thiên Chúc lắc đầu, "Dù sao chị là người lợi hại nhất tôi từng thấy!"
Cậu lại "Ai —" một tiếng.
Ôn Thiên Thụ đem hoa hồng giấy cầm trở về.
"Cái này không phải cho tôi sao?"
Ôn Thiên Thụ nhẹ khảy hoa giấy, bên môi mang theo ý cười doanh doanh, "Hoa hồng muốn tặng cho người mình thích a."
Thịnh Thiên Chúc làm bộ bị đau che lại ngực bị một trăm vạn điểm bạo kích.
Đoàn người đi tới trấn trên, đã qua thời gian chính ngọ, tài xế cho bọn họ xuống ven đường, chính mình cũng xoa mồ hôi nhảy xuống, vội vàng không ngừng chui vào một nhà hàng nhỏ ở đầu phố.
Ôn Thiên Thụ cũng có chút đói bụng, "Không bằng trước tiên chúng ta đi ăn một chút đi."
Hai người đàn ông sinh hoạt đều đơn giản, tùy tiện dùng lương khô nước khoáng cho xong bữa là chuyện thường ngày, có đôi khi vì chấp hành nhiệm vụ, điều kiện không cho phép, 24 giờ không uống một giọt nước cũng là chuyện bình thường.
Thịnh Thiên Chúc nhìn nhìn Hoắc Hàn.
Hoắc Hàn: "Đi thôi."
Anh dẫn đầu đi vào một tiệm mì bên cạnh.
Không biết đã đón qua bao nhiêu lượt khách, mặt bàn ghế của quán thoạt nhìn đều không sạch sẽ, dưới bàn thùng rác đầy đến độ sắp tràn ra, hơn nữa nhiều người, mùi không khí cũng không dễ ngửi, Hoắc Hàn mặt không đổi sắc mà kéo ra ghế dựa ngồi xuống, tùy tay cầm một tờ thực