Triệu Kỳ Kỳ và Lâm Sơn cùng đi vào đế tháp, bọn họ đã từ chỗ Cao Minh biết được sự việc văn vật bị trộm, người trước tiếng lòng hoảng loạn, giống như bị rút hết hồn phách, người sau thì lòng nóng như lửa đốt.
Ôn Thiên Thụ đã sửa sang lại cảm xúc thật tốt, "Gọi mọi người lại đây, là muốn cho mọi người xem một chút," ngữ khí của cô nghe không chút phập phồng, "Là một người làm công tác văn vật, tôn nghiêm của chúng ta bị giẫm đạp đến loại hoàn cảnh này như thế nào."
Mọi người nhìn qua, cửa động đã mở rộng, bên ngoài lộ ra lành lạnh châm chọc.
Lâm Sơn nắm chặt tay, bước vào, ánh mắt Cao Minh ý bảo Triệu Kỳ Kỳ đuổi kịp, đáng tiếc chính là, tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông) ngày thường cũng không có tác dụng, hai mắt Triệu Kỳ Kỳ trống trơn, tựa hồ còn chứa nước mắt.
Cậu đành phải từ phía sau đẩy một phen, Triệu Kỳ Kỳ một cái lảo đảo, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Ba người ở bên trong đi một vòng, khi ra tới thần sắc khác nhau, Lâm Sơn lạnh lùng trừng mắt Triệu Kỳ Kỳ, ánh mắt phảng phất mang theo băng sương ngưng kết, cậu đang ép cô ta.
Không khí đình trệ.
Triệu Kỳ Kỳ cúi đầu, cố tình cắn môi không nói lời nào.
Lâm Sơn tức giận đến tung một quyền nện thẳng trên tường, tro bụi rào rào rơi xuống, "Cô Ôn, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Cậu dăm ba câu đem chuyện Triệu Kỳ Kỳ lúc trước phát định vị Weibo nói ra.
Triệu Kỳ Kỳ nghe được cả người nổi lên rùng mình, vẫn là nhịn không được phản bác, "Tôi rất nhanh liền xóa."
"Đúng vậy," Cao Minh cũng nói, "Cái Weibo kia lượng đọc cũng không cao, hẳn là sẽ không ..."
"A!" Triệu Kỳ kỳ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Ôn Thiên Thụ một tay đẩy cô ta đến ven tường, từng câu từng chữ hỏi, "Định vị Weibo?"
Không có người nghĩ đến cô sẽ có hành động như vậy, chính đương sự Triệu Kỳ Kỳ đều choáng váng, ngơ ngác mà nhìn cô, chỉ có Hoắc Hàn rõ ràng, dưới ngữ khí bình tĩnh kia cất giấu chính là cảm xúc mất khống chế.
Cô lại hỏi một lần, Triệu Kỳ Kỳ phản ứng lại, theo bản năng xoay đầu đi.
Ôn Thiên Thụ nắm cằm cô ta, một lần nữa xoay trở về, "Trả lời tôi."
Triệu Kỳ Kỳ có một loại ảo giác người phụ nữ này muốn bóp chết mình, người ngày thường không hiện hỉ nộ tới lúc nổi giận lên thật là đáng sợ.
Cao Minh đang muốn tiến lên một bước, Lâm Sơn phát hiện, chắn trước mặt cậu, Cao Minh cơ hồ không hề do dự liền lui trở về, kỳ thật nếu phải nói thì chính cậu cũng không tẩy trắng được chính mình, trước mắt cũng không nghĩ trộn lẫn vào vũng nước bẩn này.
Hoắc Hàn vẫn luôn trầm mặc nhẹ nắm cánh tay Ôn Thiên Thụ, cô quay đầu lại, anh nói, "Không cần làm bị thương chính mình."
Cô dùng hai ngón tay nhéo cằm Triệu Kỳ Kỳ, nhưng tất cả phẫn nộ đều phát tiết đến lòng bàn tay còn lại bị chính ngón tay cô thâm véo.
Ôn Thiên Thụ không dao động.
Anh than nhẹ một tiếng, lấy thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói, "Nghe lời."
Cô buông lỏng tay ra.
Triệu Kỳ Kỳ một lần nữa được tự do, nhanh chóng trốn đến phía sau Cao Minh, dò ra nửa cái đầu, cơ hồ cố lấy toàn bộ dũng khí, "Không có chứng cứ chứng minh bởi vì tôi phát Weibo kia làm lộ bí mật. Hòa thượng trong chùa, còn có cảnh sát trông giữ ngoài cửa, bọn họ cũng có khả năng bị người thu mua ..."
Đến Cao Minh cũng nghe không nổi, "Kỳ Kỳ đủ rồi!"
"Cao Minh, anh dám quát tôi!"
Lâm Sơn cũng nổi giận: "Muốn cãi nhau lên trên mà cãi."
Không có người nói nữa, trong không khí đều là mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm.
Cao Minh bất động thanh sắc liếc Ôn Thiên Thụ một cái, người đàn ông bên cạnh đang cùng cô thấp giọng nói cái gì, biểu tình của cô có hơi hòa hoãn.
Giữa bọn họ tuy rằng không có động tác thân mật, nhưng có thể cảm giác được quan hệ hai người không giống bình thường, có thể hay không là người yêu?
Cậu thực mau phủ quyết cái giả thiết này.
Tổng cộng cũng chỉ thấy qua người đàn ông này vài lần, không có người nào đối với người yêu lại không muốn gắn bó keo sơn đi?
Đối với cục diện bên này, nhân viên công tác của Cục Văn Vật xuống đã ở ngoài Thiên Phật tháp căng dây cảnh giới, bốn phía tụ tập không ít quần chúng, không kiêng nể gì mà sôi nổi nghị luận, bàn tán truyền đi thế nhưng đồn thành người thanh niên bị bệnh tim kia tử vong trong tháp ...
Cảnh sát hỗ trợ của Đồn công an đang vội vàng làm sáng tỏ lời đồn, trấn an cảm xúc quần chúng.
Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên kinh động Giáo sư Ngô.
Ông vô cùng lo lắng từ thiện phòng nghỉ ngơi đuổi tới, trên đường vô ý văng mất một chiếc giày, khi bừng tỉnh thì bất giác đã dẫm qua hơn trăm mét đường đá xanh, tiến vào bích hoạ thất, lòng bàn chân ông vệt đỏ ứ thanh chằng chịt, nhìn thấy ghê người.
Dưới đế tháp, giáo sư Ngô thậm chí còn chưa thấy rõ có ai ở trước mắt đã trực tiếp kêu, "Tiểu Thụ, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Ôn Thiên Thụ vội vàng đi qua đỡ thân mình ông như lung lay sắp đổ, "Thầy, sao thầy lại tới đây."
Giáo sư Ngô còn đang phát sốt, trên người cực kỳ nóng bỏng, cánh tay được cô đỡ thế nhưng run lẩy bẩy, trái tim cô cũng theo đó mà run lên từng đợt.
"Phát sinh chuyện lớn như vậy, như thế nào không nói cho ta một tiếng? Tốt xấu ..." Giáo sư Ngô quay người đi kịch liệt ho khan, Ôn Thiên Thụ giúp ông nhuận khí, thể xác già nua này đã suy yếu như ngọn nến lung lay trong gió, nhưng mà tâm đuốc (tim nến) lại cứng cỏi như thế, lấy một thân chân thành bằng phẳng, phát ra ánh sáng mãnh liệt, hốc mắt cô không khỏi nóng lên.
"Ta đi vào ... nhìn xem."
Ôn Thiên Thụ lo lắng thân thể ông, muốn cùng đi vào, Hoắc Hàn ở một bên lắc lắc đầu.
Lão nhân gia (Ý chỉ ông già thôi nhưng không nghĩ ra từ nào chuyển ngữ cho phù hợp nên mình để yên) bước đi tập tễnh, mang theo hô hấp trầm trọng, đi bước một về phía trước, bước chân ông quá nặng, đi được rất chậm, Lâm Sơn là đàn ông, nhìn bóng dáng khom lưng kia, cũng nhịn không được có chút ê ẩm.
Còn nhớ rõ khi kiểm kê văn vật, ngữ khí lão nhân này thuộc như lòng bàn tay cùng biểu tình khí phách hăng hái, khi đó cậu còn nói đùa một câu, "Giáo sư Ngô, ngài đây là đem này đó văn vật đều coi như con đẻ a."
Lão nhân hòa ái dễ gần thay biểu tình nghiêm túc, "Tiểu Lâm, lời này là nói ngược, là ta đem chính mình thành con của chúng a. Trí tuệ cổ nhân ghê gớm cỡ nào, bọn họ ở niên đại kỹ thuật sơ khai vẫn có thể chế tạo ra tinh phẩm như vậy, không thể không khiến người ta thán phục. Là người làm công tác văn vật, chúng ta đối với trí tuệ của tiền nhân kết tinh, trước sau đều phải bảo trì một phần thành tâm kính sợ."
Kính sợ chi tâm (Thành tâm kính sợ), bốn chữ này thật sâu khảo vấn linh hồn Lâm Sơn, khiến cậu hổ thẹn khó làm.
Cậu không đành lòng lại nhìn, quay đầu đi, hai vai hơi run.
Giáo sư Ngô đứng ở cửa, cùng tượng Phật kim sắc (màu vàng kim) bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt kia chứng kiến hành vi phạm tội của những kẻ trộm đã bị người dùng đao nhọn đào đi, nó đã mất mắt, không đau đớn không nước mắt, giữa mặt mày vẫn là một mảnh từ bi.
Ông ở bên cạnh tìm vị trí ngồi xuống.
Trên đài Phật hẳn là có một hộp gỗ cất ngọc tỷ truyền quốc.
Bên tay trái đặt chậu đồng thau khắc hoa mai, bên tay phải là đèn cung đình bằng cẩm thạch trắng, tràn đầy rương gỗ phía trước đều là kinh thư trân quý thất truyền đã lâu ... ông tinh tường nhớ rõ tên của chúng cùng vị trí bày biện, nhưng mà giờ phút này, nghênh đón tầm mắt ông chính là trống vắng.
Tất cả chúng phân biệt đều thuộc về triều đại nào đó, ký lục mỗi một đoạn lịch sử, chúng nó vốn nên giống như tinh tú trên bầu trời ai về chỗ nấy, để hậu nhân kính ngưỡng, nhưng mà, chúng nó lại gặp phải vận rủi như vậy: Một ngày nào đó trong tương lai, ở trên đài cao bán đấu giá, bị một đám người dùng tiền tài nhục nhã, không hề có điểm mấu chốt mà giẫm đạp tôn nghiêm.
Giáo sư Ngô nhẹ nhàng thở dài một hơi, ông cảm thấy chính mình thật sự già rồi, không có sức lực, đây là một sự việc đáng sợ cỡ nào.
Ông tháo kính viễn thị, lau đi nước nơi khóe mắt, lau không hết, càng lau càng nhiều, ông ghé vào đầu gối chính mình, khóc đến giống như một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ.
Sau một hồi, giáo sư Ngô giáo mới đi ra, thẳng tắp đi hướng Triệu Kỳ Kỳ.
"Cô gái, chúng ta lựa chọn cái nghề này, nhất định phải đi trước giữa gian nan mộc mạc, công việc của chúng ta cũng không phải thần thánh, thần thánh chính là đối tượng chúng ta làm việc, nếu cô không thể làm được yêu nó từ đáy lòng, tôn trọng nó, giữ gìn tôn nghiêm của nó, như vậy mong cô từ nay về sau đừng bao giờ chạm vào nó nữa."
Khi ông nói lời này, ngữ khí vẫn như cũ ôn hòa, nhưng từng chữ nặng tựa ngàn cân, từng chữ như giết chết nhân tâm.
Triệu Kỳ Kỳ cảm thấy thẹn đến đầy mặt đỏ bừng, nhào vào trong lòng ngực Cao Minh, "Oa" một tiếng khóc ra.
Cô ta không biết, lúc này trên mạng chính mình đã bị người ta bôi đen đến thương tích đầy mình.
Nguyên là hai fan nữ ngày trước từ ngàn dặm xa xôi tới chùa Thanh Minh xem cô ta tu sửa bích hoạ.
Các cô từ người chung quanh nơi đó nghe được vụn vặt tiếng gió, nhịn không được hướng Weibo phát tin nóng, trải qua một phen thật thật giả giả thêm mắm thêm muối, chắp vá thành một câu chuyện xưa hoàn chỉnh, cuối cùng hiện ra ở trước mặt đại chúng chính là —
Sinh viên danh giá khoa khảo cổ phát một cái định vị Weibo, đem vô số văn vật trân quý đẩy vào con đường không lối về.
Đối với những