Ôn Thiên Thụ mặc vào áo ngủ, lưu lại cục diện rối rắm liền chạy vào toilet.
Hoắc Hàn nhìn bóng dáng chạy trốn vội vàng kia, khóe môi gợi lên, không tiếng động cười, anh lấy khăn giấy từ đầu giường, gấp lại cẩn thận, nhúng vào nước, chờ khăn giấy thấm đẫm nước liền đặt chúng xuống khoảng đỏ sậm kia, lại lấy một chồng khăn giấy sạch sẽ đặt ở mặt trên, sau vài lần, nước ở dưới khăn giấy ướt đã bị hút khô, mạt hồng phía dưới cũng theo đó bị hút lên.
Thời điểm Ôn Thiên Thụ rửa mặt xong đi ra, anh đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, tay dài nâng chiếc ly, chậm rãi uống nước, cô vừa đi đến mép giường liền thấy chỉ có chút ẩm ướt trên bề mặt, mảng đỏ ban đầu đã không còn chút dấu vết nào, cô kinh hỉ nói, "Sao anh làm được?"
Ánh mặt trời chui ra giữa khe hở của những đám mây đen, Hoắc Hàn theo bản năng nheo lại đôi mắt, mày kiếm cũng hơi giương lên, "Em không cần biết cái này."
Ôn Thiên Thụ nhất thời còn không hiểu được thâm ý trong lời nói của anh, "Ra ngoài, học nhiều thêm một kỹ năng, sẽ đỡ đi một lần phải cầu (cầu xin) người."
Hoắc Hàn hừ nhẹ, "Em vừa mới cầu anh?"
"Vừa mới không cầu," cô đi qua, đoạt ly nước của anh uống nốt phần còn lại, "Tối hôm qua không phải là cầu?"
Chính là xin tha hữu dụng sao? Còn không phải làm cổ tay cô đến giờ vẫn còn run lẩy bẩy?
Tuy rằng ngoài miệng cùng anh tranh cãi, nhưng khi thấy anh nhịn không được khẽ cười, lại xem bầu trời xám xịt ngoài kia, cô cũng khống chế không được mà cong lên khóe môi, ngay cả ly nước sôi để nguội bình thường nhất, nếm vào trong miệng cũng ngọt như mật đường.
Vì cái gì không cần biết?
Về sau hết thảy đều sẽ có anh lo liệu.
"Nói như vậy cũng được." Đáy lòng hoang vu đã lâu phảng phất như có dòng nước ấm xuyên qua, mỗi chữ đều giống như một đóa hoa nở rộ, căng tràn ngực cô vừa ấm áp lại tràn đầy.
Bỗng nhiên nói ra một câu, nhưng Hoắc Hàn lại nghe hiểu, anh nhìn cô, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Ánh mặt trời chậm rãi tràn đầy căn phòng, gió cũng ùa vào, khiến cho bức màn lay động không ngừng.
Sáng đến mức có thể soi bóng người trên sàn nhà, bóng dáng hai người dần dần lồng lên nhau, hợp làm một ...
Chờ tới khi bọn họ ra ngoài, bữa sáng đã sắp nguội, Thịnh Thiên Chúc đang nhét một cái bánh trứng đậu đỏ vào miệng, giọng nói mơ hồ không rõ, "Anh Hàn, chị Thiên Thụ, mau tới đây, đã để phần cho hai người đây!"
Đường Hải không dấu vết liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại tiếp tục cúi đầu ăn, do hoàn cảnh trưởng thành, động tác dùng cơm rất nhã nhặn, không nhanh không chậm, biểu tình cũng rất tự nhiên.
Có tình uống nước cũng no.
Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là người cùng ăn với mình.
Ăn xong bữa sáng, Đường Hải và Dương Tiểu Dương lại lần nữa lấy thân phận du khách bình thường đến chợ đồ cổ tìm hiểu, những người khác lưu lại khách sạn, mãi cho đến khi mặt trời lặn, cũng không chờ được tin tức từ Hồng Vân Trai.
"Để đảm bảo vạn nhất, những người đó sẽ không dễ dàng đem ra át chủ bài," Hoắc Hàn tại phương diện này rất có kinh nghiệm, "Bọn họ có tính đề phòng rất mạnh, thậm chí đôi khi đến người thân cận bên mình cũng phòng bị."
Thịnh Thiên Chúc vội la lên: "Nhưng chúng ta không có bao nhiêu thời gian chơi cùng bọn họ, vạn nhất văn vật bị vận chuyển ra nước ngoài, muốn tìm về sẽ khó như lên trời."
Ôn Thiên Thụ cong ngón trỏ đè lên huyệt Thái Dương, hỏi Hoắc Hàn, "Anh cảm thấy khi nào bọn họ mới có động tác?"
Hoắc Hàn nghĩ, "Trong vòng hai ngày."
Cô gật gật đầu: "Vậy muộn nhất là ngày mai."
Mỗi giây phút đều có khả năng phát sinh biến số, huống chi thời gian dài như vậy, không khí trong phòng phảng phất như bị ngưng kết.
Sau một trận mưa, trời quang mây tạnh, mấy ngày liền ánh nắng chiều đều trở lên sáng lạn hơn hẳn.
Ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều lữ hành ngàn dặm. Xem ra ngày mai sẽ là một ngày thời tiết tốt.
Ôn Thiên Thụ đứng lên, "Hoắc Hàn, chúng ta đi ra ngoài một chút."
Thịnh Thiên Chúc tự giác tiêu diệt thân phận bóng đèn chói lọi của chính mình, cũng không muốn ở lại phòng vì quá buồn, vì thế chọn phương hướng ngược với bọn họ, đi bộ khắp nơi dạo chơi.
Cảnh sắc của trấn Bạch Lễ không tồi, cây xanh rậm rạp, nước chảy trên kênh nhỏ vòng quanh, khắp nơi đều là cảnh đẹp, đến không khí cũng mang theo một cổ tươi mát thấm vào ruột gan.
Ôn Thiên Thụ kéo Hoắc Hàn đi bên bờ sông, gió đêm thổi bay tóc cô, "Hoắc Hàn."
"Ừ."
"Không có gì, chỉ là muốn gọi anh."
Cảm thấy lúc này như là trong mộng, tỉnh mộng rồi cô vẫn ở chùa Thanh Minh nơi núi sâu, mỗi ngày không thay đổi đi tới đi lui giữa Liêu phòng và Thiên Phật tháp, mỗi ngày chỉ đơn độc không đổi.
"Mấy năm nay, anh đã đi qua những nơi nào?" Cô đem mấy sợi tóc bị thổi loạn vén sau vành tai, lỗ tai trắng nõn lộ ra, phía sau còn lưu lại dấu vết tối hôm qua anh hôn cô.
Phỏng chừng ở nào đó không nhìn thấy, dấu vết lại càng sâu đậm, xem ra về sau phải chú ý khống chế lực độ.
Hoắc Hàn thu hồi tầm mắt, "Rất nhiều. Thiểm Tây, Cam Túc, Nội Mông (nội địa Mông Cổ), Thanh Hải, Tây Tạng, Quảng Đông, Quảng Tây, Vân Nam..."
Cơ hồ những nơi buôn lậu văn vật sôi động nhất thì anh đều chạy tới.
"Từng tới Hồng Kông sao?"
"Ừm, thời điểm tháng 7 năm 13 có đi qua."
"Lúc nào tháng Bảy?"
"Trung tuần."
Ôn Thiên Thụ dừng lại, "Khi đó em cũng ở Hồng Kông. Anh ở nơi nào?"
"... Bán đảo Cửu Long." Lúc ấy là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, lũ buôn lậu văn vật cùng đường bị bọn họ phục kích gần mấy tòa cao ốc, hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt, chính ở lần hành động đó lần đầu tiên trong cuộc đời tính mạng anh như chỉ mành treo chuông, một viên đạn bắn vào ngực, cách trái tim chỉ có 2 cm ...
Tính mệnh của anh, suýt nữa liền để lại Hồng Kông.
Bất quá những chuyện này vĩnh viễn anh sẽ không nói cho cô, cô cũng không cần thiết phải biết.
Vận mệnh thật là thần kỳ.
Năm 2013 ngày 13 tháng 7, trên một con phố ở bán đảo Cửu Long Hồng Kông.
Ôn Thiên Thụ ngồi trên xe buýt dựa vào cửa sổ, một người bạn phái nam mới quen đang ở trước mặt cô không ngừng hiến ân cần, cô đối với cậu ta thật sự không có hứng thú gì, nghiêng đầu nhìn người đi lại trên đường.
Ngã tư phía trước bỗng nhiên chạy ra một chiếc xe cứu thương, dừng lại ở ven đường, nhân viên y tế nhanh chóng đi xuống , không lâu sau trên chiếc cáng được nâng ra có một người đàn ông cả người đều là máu.
Máu chảy thành sông.
Cô không thấy rõ mặt người đàn ông kia, trên mặt tất cả đều là máu, anh vẫn không nhúc nhích, cô thậm chí hoài nghi anh đã ...
Xe cứu thương tiếp được người, thật mau liền biến mất ở góc đường.
Người bạn kia nói với cô, "Ra nhiều máu như vậy, có lẽ không cứu được."
Đây là câu nói duy nhất của cậu ta mà cô cảm thấy có thể tán đồng lần đầu tiên từ lúc quen biết tới nay.
Khi đó Ôn Thiên Thụ không biết, tại thành phố xa lạ này, cô cùng người đàn ông mình yêu sâu sắc từng có một hồi gặp lại ngắn ngủi ...
Trời cao đã dùng một loại phương thức khác, bồi thường cho cô một hồi cáo biệt.
Gió lạnh quất vào mặt đem chuyện cũ