Chưởng quầy đi rồi, Ông chủ Diệp mới tiếp điện thoại, "Anh Đức."
Bên kia truyền đến thanh âm đàn ông bén nhọn, "Lão Diệp, đợt hàng tôi thả ở chỗ ông trước cứ để đó đừng động vào." (Thực ra chỗ này là "phê hóa" tức là hàng bán sỉ nhưng để vậy cậu không hay lắm nên chỉ để là "đợt hàng")
"Là sao?"
Anh Đức nói: "Có tin tức từ bên trên, gần đây trung ương đối với việc bán trộm văn vật kiểm tra rất nghiêm ngặt, có lẽ không lâu nữa sẽ có một đợt hành động lớn, ông thông báo cho các cửa hàng đồ cổ lớn, trong khoảng thời gian này kẹp chặt cái đuôi lại cho tôi."
"Ai da, bọn họ thật đúng là nhàn đến phát rồ rồi," Ông chủ Diệp chẳng hề để ý, "Trong nước có nhiều thuốc phiện, tội phạm giết người như vậy sao không đi bắt, lại cứ phải cố tình nhìn chằm chằm chúng ta." Ngừng một lát hắn lại tiếp lời, "Bất quá chúng ta ở nơi này, núi cao hoàng đế xa, trận gió này có lẽ không thổi tới nhanh như vậy đâu."
Dù muốn giết gà dọa khỉ cũng phải xem xem tay có đủ dài hay không, huống chi trấn Bạch Lễ cũng không phải là nơi nói động là có thể động dễ dàng như vậy.
Anh Đức: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Ông chủ Diệp: "Anh Đức, thả lỏng chút đi, lão Diệp tôi, anh cũng không phải không biết, bờ sông này đã qua lại cả vạn lần, chưa từng để ướt giày lấy một lần."
Anh Đức: "Để ý thủ hạ của ông, đừng mẹ nó trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, người nào cũng mang vào trong được, lần trước cái thằng cớm đó, nếu không phải tôi ở đó, liếc mắt một cái nhìn ra nó ngụy trang thì hang ổ phía dưới của ông có bị chúng nó làm gì cũng không biết đâu."
Ông chủ Diệp: "Đó là người của thủ hạ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại nói không phải cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ? Một chút tiếng gió cũng chưa lộ ra đi."
Anh Đức lại nói, "Ông là người thông minh, chuyện gì cũng phải để ý một chút mới dễ làm, bên trên có chính sách bên dưới có đối sách, các anh em cũng là treo đầu trên lưng quần mới kiếm được bảo bối, nên kiếm tiền vẫn phải kiếm, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nhưng là đôi mắt phải mở lớn chút."
Ông chủ Diệp liên tục nói phải, "Không có chút nhãn lực này thì sao có thể lăn lộn ở đây, không phải tôi khoe khoang chứ bọn cớm ấy từ đầu cải trang đúng là giống y như thật, bọn đầu trâu mặt ngựa đều nhận không ra, nhưng nói đến chuyện giao dịch liền lòi đuôi chuột, bọn chúng không có tiền a! Một món bảo bối này của chúng ta từ mấy trăm đến hơn ngàn vạn tệ, chúng tìm đâu ra nhiều tiền như vậy được? Bọn họ về điểm kinh phí phá án này ..."
Từ sau lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, quy tắc giao dịch được sửa lại, cách mua là xem hàng sau, trước giao 30% tiền đặt cọc, chờ đến khi giao dịch chính thức, lại một tay giao nốt số tiền còn lại, một tay giao hàng.
"Được rồi!" Anh Đức đánh gãy hắn, "Ông biết làm."
Ông chủ Diệp hắc hắc cười nịnh nọt, "Nào dám ở trước mặt anh múa rìu qua mắt thợ? Đúng rồi anh Đức, lão nhân gia ngài tính ở lại trấn Bạch Lễ bao lâu?"
Anh Đức ngừng vài giây: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, tối mai sẽ đi."
"Vẫn là đi tuyến đường cũ?"
"Thay đổi."
"Đã rõ. Lần này mọi người làm thật là đẹp mắt, Bạch gia bên kia khẳng định không thể thiếu trọng thưởng, đến lúc đó anh Đức ngài ăn thịt, cũng đừng quên để lại chút canh thừa cho tiểu đệ a."
Mông ngựa này xem như vỗ đúng chỗ, anh Đức cười to, "Ông cũng đủ tinh mắt, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ông."
"Anh Đức, trước khi đi anh em mở bữa tiệc chia tay cho anh, lại tìm mấy mỹ nữ ... anh xem thế nào?"
"Rồi nói sau."
"Được rồi, không quấy rầy anh nữa."
***
Bên kia, chưởng quầy thông qua dặn dò của ông chủ cầm di động trở lại, thở hồng hộc, "Ông chủ Hoắc, là thế này, ông chủ nhà tôi muốn tôi trịnh trọng hướng ngài nói lời xin lỗi, làm nghề này đều có chút bệnh đa nghi, làm chậm trễ thời gian của ngài thật là xin lỗi."
Hoắc Hàn tỏ ra rộng lượng, "Không sao."
Ôn Thiên Thụ nói tiếp, "Chưởng quầy, nếu đã nói rõ ràng thì kế tiếp dù sao cũng phải mang cho chúng ta xem chút hàng 'đúng' đi?"
"Cái này..." Chưởng quầy lau một mảng mồ hôi trên trán, "Xem sắc trời hôm này cũng có chút muộn, chi bằng chúng ta lại hẹn thời gian khác đi?"
Thịnh Thiên Chúc liền lớn tiếng nói, "Chưởng quầy, ông cũng vừa mới nói, thời gian của ông chủ Hoắc chúng ta rất quý giá, không khẳng định được khi nào có thể xem hàng. Dù muốn cũng không phải an bài được ..."
"An bài được an bài được," chưởng quầy cân nhắc, "Như vậy đi, muộn nhất là giữa trưa ngày mai, thế nào?"
Ôn Thiên Thụ cười khẽ, "Vậy làm phiền chưởng quầy."
Nửa giờ sau, ba người đã ngồi trên xe trở lại trấn Bạch Lễ.
Thịnh Thiên Chúc xoay đầu, "Anh Hàn, lão già kia chơi chúng ta hai vố, ngày mai chắc là sẽ không có việc gì đi?"
Hoắc Hàn thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, "Khó nói."
"A — không phải chứ?" Thịnh Thiên Chúc nghe cái phanh gấp lại.
Hoắc Hàn đỡ đầu Ôn Thiên Thụ đặt lại trên vai mình, hơi nhíu mày, "Lái xe cẩn thận một chút."
Lúc này sắc trời đã tối đen, đường núi lại không dễ đi, xóc nảy lên xuống, giống như nằm ngủ trong nôi.
Ôn Thiên Thụ hơi mở mắt ra, hơi thở ấm áp phả lại, "Không có việc gì, tiếp tục ngủ đi."
Cô yên tâm tiếp tục thoải mái ôm cánh tay anh nhắm lại hai mắt.
Nhưng tựa hồ có chỗ nào không đúng?
Tay cô sờ sờ trên đùi anh, sờ thấy trong túi quần có một món đồ cứng rắn, cảm nhận được hình dạng, "Anh cũng mang theo cả súng?"
Trách không được cấn lên khiến cô có chút khó chịu.
Hoắc Hàn thấp giọng "Phải" một tiếng: "Để ngừa vạn nhất."
Ôn Thiên Thụ nháy mắt không còn buồn ngủ, "Anh từng dùng để bắn chết người sao?"
"Phải."
Đó là một kẻ tội phạm buôn lậu cùng hung cực ác, trong quá trình chạy trốn bắt cóc một con tin, anh vẫn còn nhớ rõ, cô bé nhỏ mới bốn năm tuổi, trên đầu có hai bím tóc, một giây trước còn vô tư hoạt bát ăn kẹo trong lòng mẹ, giây tiếp theo tính mạng đã bị uy hiếp.
Anh càng nhớ rõ hơn, khi người nọ trúng đạn bỏ mình, máu tươi nhiễm đỏ váy cô bé, khuôn mặt nhỏ của bé trống rỗng như bị rút mất linh hồn, còn có tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của người mẹ ...
Cô nhẹ nhàng chạm đến gương mặt anh tuấn của anh, đầu ngón tay đi từ ấn đường đến sống mũi, "Cảm ơn anh."
Cảm ơn đôi tay sạch sẽ của anh, vì bảo hộ một phương bình an, không thể không dính máu tươi.
Trên đời này thiếu đi một tiến sĩ hóa học xuất sắc, một giảng viên hóa học, nhưng nó cũng không có tổn thất gì, ngược lại còn thêm phần vinh quang — bởi vì người đàn ông ấy đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời, chân đạp đất), lấy trung thành làm tín ngưỡng, không thay không đổi thay nó bảo vệ tôn nghiêm của nền văn minh.
Hoắc Hàn không tiếng động cười cười, cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Ôn Thiên Thụ hôn một cái lên mu bàn tay anh, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thịnh Thiên Chúc từ kính chiếu hậu ném tới một ánh mắt ý vị thâm trường, chịu không nổi, trong thùng xe nho nhỏ, tràn đầy đều là vị ngọt chết người.
Anh trăng trong trẻo treo giữa không trung, gió khẽ ngâm nga trong rừng cây, xe dọc theo đường núi thong thả đi, ánh đèn nhợt nhạt đẩy lùi từng tấc bóng đêm.
Gần một tiếng sau, bọn họ rốt cuộc về tới khách sạn.
Hoắc Hàn nhẹ lay bả vai người đang tựa trong lòng ngực mình, "Tới rồi."
Ôn Thiên Thụ không động tĩnh, như là ngủ say.
Anh trực tiếp bế cô xuống, một đường ôm về phòng.
Buổi tối giữa mùa hè gió thổi khiến cả người đều như hỏa lò, huống chi còn có thân mình mềm mại trong lòng ngực này, ngoan ngoãn dán trước ngực anh, hô hấp nhẹ nhàng, lại phá lệ quấy nhiễu lòng người.
Hoắc Hàn nhẹ đặt cô lên giường, kéo chăn mỏng đắp bên hông, sau đó ngồi xuống mép giường, ánh mắt sâu đậm, tinh tế ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ.
Cặp lông mi đen dài rũ xuống, giống như hai thanh quạt nhỏ, khẽ run rẩy in bóng trên da thịt trắng nõn, cánh môi đỏ thắm cong lên, anh buồn cười cong lên ngón trỏ nhẹ cọ cọ chóp mũi cô, "Phồn Phồn."
Lại gọi: "Phồn Phồn."
Thanh âm càng thấp, mang theo mê hoặc, "Phồn Phồn."
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc không tiếp tục giả vờ được