Trong phòng tắm không có hơi nước, trên đỉnh đầu là ánh đèn vàng nhu hòa, tầm mắt hai người nhẹ nhàng đụng phải nhau, giống như mật đường giằng co không thể tách rời, thân thể cũng dán chặt vào nhau.
Sắc váy vàng nhạt bị dính nước trên người đàn ông trở nên trong suốt, cũng đem chỗ nào đó hiện ra hình dạng rõ ràng, hai người hôn nhau ...
Ánh đèn không ngừng lay động bởi hai người đang không ngừng thở dốc, quấn quanh, giao triền, dung hợp.
Nửa giờ sau, Ôn Thiên Thụ nằm trên giường, mặt mềm như bông gòn chôn bên cổ anh, nhẹ nhàng thổi một hơi, "Em thật ... không phải cố ý."
Ai có thể nghĩ sẽ phát triển đến ... cái loại tình trạng này.
Hoắc Hàn hừ nhẹ một tiếng, bàn tay to vẫn như hai đêm trước giúp cô làm ấm bụng dưới, động tác của anh thực nhẹ, lòng bàn tay hơi thô ráp, chạm vào da thịt non mịn khiến Ôn Thiên Thụ nhẹ run rẩy — là cảm giác rung động giữa nam nữ trưởng thành vừa hạnh phúc vừa mỹ diệu.
Cô nhịn không được ngâm nga một giai điệu, anh hẳn là nghe hiểu, cười giữa làn tóc cô, hơi thở từ từ phả xuống, nhưng không nói gì.
Ôn Thiên Thụ hát ra lời, "Còn chưa được cảm nhận hết, mùa bông tuyết nở rộ, chúng ta cùng nhau run rẩy, sẽ càng hiểu rõ cái gì là ôn nhu ..." (Là lời bài hát nhưng mình chưa tra ra, sẽ bổ sung sau a)
Anh trực tiếp lấp kín môi cô, thành công ngăn chặn lời tiếp theo, "Ngủ đi."
Đêm rất an tĩnh, an tĩnh đến mức phảng phất như nghe được tiếng thời gian trôi, hai người lại không thấy buồn ngủ, Ôn Thiên Thụ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trên ngọn cây treo một ánh trăng tròn, bóng cây lắc lư, cô nhẹ giọng hỏi, "Hoắc Hàn, lúc trước ở chùa Thanh Minh, chiếc xe cứu thương kia xuất hiện là bởi ở hiện trường có một người trẻ tuổi bị bệnh tim?"
"Phải. Sao đột nhiên lại nghĩ đến cái này?"
Cô ngồi bật dậy, "Bang" một tiếng mở đèn đầu giường.
Hoắc Hàn nheo lại đôi mắt, thích ứng dần với ánh sáng, nhìn thấy cô đang khom lưng, không biết lấy ra thứ gì trong túi hành lý, khi trở lại trong tay nhiều thêm một cây bút chì và một quyển sổ phác hoạ.
Ôn Thiên Thụ khoanh chân ngồi bên cạnh anh, ngón trỏ đè lên huyệt Thái Dương, nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, bắt đầu vẽ.
Trên giấy vẽ đầu tiên xuất hiện một đôi mắt thon dài, tiếp theo là cái mũi hơi sụp, môi ... cô cơ hồ không cần suy nghĩ, bút vẽ cũng không ngừng, liền mạch lưu loát, không bao lâu một hình dáng hoàn chỉnh liền hiện ra, hô hấp Hoắc Hàn cứng lại, "Đây không phải ..."
Ôn Thiên Thụ thuận tay đem bút vẽ kẹp trên vành tai, "Là người này sao?"
Hoắc Hàn nhìn chằm chằm bức phác hoạ kia, sau một lúc lâu mới hỏi, "Anh nhớ rõ khi người đó phát bệnh em không ở hiện trường, làm sao có thể ..."
"Bởi vì em là Ôn Thiên Thụ."
Trong mắt anh chậm rãi hiện lên ý cười.
Cô càng thêm dõng dạc, dùng ánh mắt quét anh, "Trên đời này ngoại trừ không thể một mình sinh em bé, thật đúng là không có việc gì em không làm được."
Thanh âm Hoắc Hàn thấp đến có chút mơ hồ, bị tiếng cười làm cho càng không rõ ràng, "Phải."
"Phồn Phồn, cái này đối với chúng ta mà nói là manh mối vô cùng quan trọng, anh đại biểu cho đồng sự tổ chuyên án cảm ơn ..."
Cô còn có thể mang đến bao nhiêu kinh hỉ cho anh?
Ôn Thiên Thụ: "Đừng có chỉ nói miệng, có thực tình muốn cảm tạ hay không?"
Ánh mắt cô sáng quắc như đang nói — anh nhất định biết em muốn cái gì.
Hoắc Hàn đương nhiên biết, có thể thấy được vẻ mặt cô đang có biểu tình rất đắc chí, cũng bất giác nổi lên tâm tư trêu ghẹo cô, "Một đêm, hay là mười đêm, hoặc là ..."
"Đừng tưởng bở!" Ôn Thiên Thụ bắt lấy chiếc bút, gõ lên trán anh một cái, "Ít nhất cũng muốn cả đời!"
Lúc này đã là nửa đêm, cô đã rất buồn ngủ, đầu vừa dính lên gối, ý thức liền bắt đầu tan rã, trong cơn mơ màng nghe được một tiếng "Được", mí mắt vì quá buồn ngủ mà không mở ra được, nhưng trong lòng sớm đã tràn đầy ấm áp vui vẻ, hoa tươi nở rộ khắp nơi.
Mười dặm gió xuân, không bằng ngủ người.
Như thế nào cũng muốn ngủ cả đời.
Sáng sớm 6 giờ, trấn nhỏ thức dậy.
Gió nhẹ nhàng làm bức màn đung đưa, Ôn Thiên Thụ giữa hơi thở quen thuộc mở ra hai mắt, người đàn ông phía sau còn đang ngủ, hô hấp ấm áp mà ẩm ướt thổi trúng sau cổ khiến cô hơi ngứa, nhịn không được giật mình trong lòng ngực anh, còn muốn động đậy, vài giây sau, một cử động nhỏ cũng không dám.
Anh cùng nó đều tỉnh.
Cô: "Cảnh sát Hoắc, xin hỏi có thể giúp anh cái gì không?"
"Được." Trong giọng nói của anh lộ ra một cổ lười biếng, "Khả năng cần trưng dụng tay em một chút."
...
Khi ăn bữa sáng, Thịnh Thiên Chúc không rõ nguyên do hỏi, "Chị Thiên Thụ, sao cứ nhìn chằm chằm vào tay mình vậy?"
Hoắc Hàn liếc mắt nhìn qua một cái.
Ôn Thiên Thụ thiếu chút nữa bị Thiên Chúc dọa đến, " ... Vẽ mệt."
"Vẽ cái gì?" Dương Tiểu Dương thuận miệng hỏi.
Hai ngón tay Hoắc Hàn đè lên tờ giấy phác hoạ đẩy đến trước mặt mọi người, Thịnh Thiên Chúc xem một cái, trực tiếp phun ra một ngụm sữa bò, "Phi! Đây không phải người bệnh tim kia sao?"
"Chị Thiên Thụ, là chị vẽ!?"
"Giống sao?"
Cô quá khiêm tốn, này đâu chỉ là giống? Quả thực chính là thật trăm phần trăm được không? Khoan đã ...
"Chị Thiên Thụ, chị đã từng gặp người này?"
Ôn Thiên Thụ lắc đầu, "Không có."
"Vậy chị ... làm thế nào vẽ được?"
Ánh mặt trời ngừng trên lưng ghế cô, Thịnh Thiên Chúc quả thực cảm thấy trên người cô lóe lên hào quang rực rỡ.
Ôn Thiên Thụ đơn giản đem chuyện của hai cô gái nhỏ tối hôm qua nói ra, "Trước kia tôi đã nghe nói qua người này, biết hắn cùng anh Đức là đồng bọn, cho nên đặc biệt lưu ý."
Dương Tiểu Dương không thể tin được, "Chỉ bằng vào miêu tả là có thể vẽ được một người chân thật đến vậy?" Anh ta đã xem qua không ít người phác họa, cũng ở trong hệ thống ít nhiều tiếp xúc với loại "Phác họa" này, tuy nhiên lại là lần đầu tiên gặp được việc thần kỳ như vậy trong thực tế.
Quả thực giống y như xem phim truyền hình!
"Chị Thiên Thụ, em yêu chị quá!" Thịnh Thiên Chúc gửi tới một cái hôn gió giữa không trung.
Hoắc Hàn trực tiếp đem đầu của cậu vặn sang bên kia, "Ăn bữa sáng của cậu đi."
Thịnh Thiên Chúc bĩu môi, làm khẩu hình, "Ăn dấm?"
Dương Tiểu Dương cười trộm, cả Đường Hải cũng buồn cười.
Hạt bụi nhỏ trong không khí bay lượn xung quanh mỗi người.
Ăn xong bữa sáng.
Hoắc Hàn nói, "Tình huống trước mắt đã biết đều chứng minh hướng đi của chúng ta là chính xác. Thứ nhất, Hồng Vân Trai cùng anh Đức không thoát được can hệ, thứ hai, người bị bệnh tim kia còn ở trấn trên, bọn họ là ích lợi tương liên, như vậy anh Đức rất có thể cũng ở đây, điều này thuyết minh—"
Dương Tiểu Dương lưu loát tiếp lời, "Văn vật còn chưa bị dời đi!"
"Có khả năng," ngữ khí Hoắc Hàn trầm hơn, "Đây chỉ là suy đoán của tôi."
Đường Hải: "Dù chưa dời đi, hẳn là cũng sẽ rất nhanh."
Ôn Thiên Thụ nghĩ nghĩ, "Cô gái kia nói tối nay sẽ có ông chủ lớn tới, có khả năng chính là ... anh Đức không?"
Phạm vi này quá rộng, không có gì chắc chắn.
Hoắc Hàn hỏi, "Về người bị bị bệnh tim, còn nghe tin tức gì khác không?"
Ôn Thiên Thụ nghiêm túc nhớ lại, bởi vì sợ khiến người khác hoài nghi, lúc trước cô dò hỏi đều không theo logic gì,