Suy cho cùng là tuổi trẻ, trên người đàn ông sức lực phảng phất như dùng mãi không hết, khi toàn thân cảm thấy hư nhuyễn như đã tan chảy, Ôn Thiên Thụ rốt cuộc cũng hiểu lúc trước anh nói "Thể lực của em quá kém" là có ý tứ gì, so sánh với anh ở phương diện này căn bản là khác nhau một trời một vực.
Một trận ủ rũ dị thường đánh úp lại, vừa dính lên gối đầu Ôn Thiên Thụ liền ngủ say.
Nhiều năm qua dưỡng thành thói quen, trời vừa tảng sáng cô liền tỉnh, bên cạnh giống như dựa sát vào một cái bếp lò, cằm anh tựa lên tóc cô, có thể cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng của anh, đôi tay cô đang ôm anh, không giống ngày xưa chỉ ôm được không khí, sau đó ngồi dậy bên mép giường âm thầm thẫn thờ.
Giờ phút này, Ôn Thiên Thụ ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc kia, trái tim cũng tựa hồ dán trên người anh, cô nhẹ ngẩng đầu, nhìn nửa bên sườn mặt kia, mất đi vẻ lãnh túc ban ngày, nhìn lại có chút nhu hòa, dường như cô thấy được chàng thanh niên của bảy năm trước, anh tuấn sạch sẽ, tươi cười như gió xuân, trong lòng chỉ có thực nghiệm hóa học làm mãi không hết, sau này lại nhiều thêm một thứ là cô.
Thật là ... hoài niệm.
Phảng phất như chỉ trong chớp mắt, thời gian lại đẩy bọn họ đi xa như vậy.
Trước kia anh làm bạn với phòng thí nghiệm hóa học, mà nay đã thành thiết cốt tranh tranh , đỉnh thiên lập địa. (Thiết cốt tranh tranh, đỉnh thiên lập địa được hiểu như là gân cốt cứng cáp, tài hoa hơn người, đầu đội trời chân đạp đất)
Ôn Thiên Thụ hôn lên ngực anh một cái, anh vẫn ngủ rất say, tối hôm qua tiêu hao tinh lực không thể ít hơn so với cô.
Tựa hồ bởi vì có anh mà phiền muộn nhiều ngày mất ngủ cũng không thuốc mà khỏi.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào mưa lại rơi, tí tách tí tách như đem bước chân thời gian kéo chậm lại, hai người ôm nhau, đắm chìm tại khoảng khắc khó được nhàn hạ như vậy.
Mưa càng rơi càng lớn.
Chân Ôn Thiên Thụ cũng nổi lên từng trận run rẩy.
Bởi địa điểm công tác phần lớn đều ở những địa phương âm u ẩm ướt, cho nên những người hàng năm tu sửa bích hoạ ít nhiều đều có cùng một loại tật xấu, vừa đến ngày mưa là chân và cánh tay sẽ nhức mỏi không chịu nổi, cô thật sự nhịn không được, rất nhẹ mà vặn vẹo thân thể, chuẩn bị đến phòng tắm ngâm nước ấm, ít nhất có thể giảm bớt đau nhức một chút.
Hoắc Hàn chậm rãi mở ra hai mắt, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn sau khi được thoả mãn, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì," Ôn Thiên Thụ đè lại ngực anh, tận lực làm cho thanh âm chính mình nghe không ra có gì khác thường, "Anh ngủ tiếp đi."
Hoắc Hàn nghe thấy tiếng mưa rơi, tức khắc hiểu ra, "Chân đau?"
Liền biết không thể gạt được anh.
"Có một chút, bệnh cũ."
"Anh ôm em vào."
"Không cần, ai —"
Hoắc Hàn đã bế cô lên, vẫn là dùng tư thế ôm công chúa, thể lực thật là tốt, cũng khôi phục thật nhanh, trọng lượng chín mươi cân đối với anh mà nói chỉ như một bữa ăn sáng. (Ở TQ 1 cân = ½ cân của VN, 90 cân tức Ôn Thiên Thụ chỉ nặng 45 cân thôi nha)
Vào phòng tắm, anh đặt cô lên ghế, xoay người hướng bồn tắm mở nước, kiểm tra nhiệt độ, tiếng nước ào ạt vang lên.
Ôn Thiên Thụ an vị ngồi nhìn, người đàn ông không mặc áo, chỉ mặc một cái quần đùi, khi khom lưng đường cong toàn thân bày ra cảm giác cương ngạnh, vai rộng eo thon, đôi chân dài, trên người không có chỗ nào có thịt thừa, đây hẳn là chính là tỉ lệ hoàng kim trong truyền thuyết?
Nhìn quả là cảnh đẹp ý vui.
Nước đã đầy.
Hoắc Hàn lại ôm cô vào.
Ấm áp tràn tới, Ôn Thiên Thụ thoải mái ghé vào cạnh bồn tắm, "Anh muốn vào không?" Dù sao bồn tắm cũng đủ lớn.
"Nhưng mà," cô lại nói, "Lúc này vẫn còn đau, trong hôm nay không cho phép anh lại giống như tối hôm qua chạm vào em như vậy ..."
Hoắc Hàn cũng biết chính mình có chút không biết tiết chế, nhưng đối mặt với cô gái mình thích, một khi dính thân, sự tự chủ mà từ trước đến nay anh luôn lấy làm tự hào như cách xa ngàn dặm, hận không thể một ngày có 25 tiếng đồng hồ, từng phút từng giây đều dính vào cô.
Đáy mắt anh chứa ý cười rất sâu, xoa xoa tóc cô.
Nhiều hơn một người, nước trong bồn tắm sánh ra bên ngoài, tràn đầy sàn nhà.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Ôn Thiên Thụ nhìn thấy trên vai, trên ngực anh có dấu răng và vết cào, ánh mắt có chút ngại ngùng, liếc ngang ngó dọc.
Tầm mắt bị anh bắt trở về, "Cười cái gì?"
Cô đâu có cười?
Trong lòng lại nghĩ, cô vui sướng khi người gặp họa đến ... rõ ràng như vậy sao?
Ngâm mình một lúc, Hoắc Hàn lấy khăn tắm bọc cả người cô lại, ôm ra ngoài đặt trên giường, xoay người lại vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, anh đi ra, trong tay nhiều hơn một cái khăn lông còn tỏa hơi nóng.
Khăn lông đặt lên đầu gối, Ôn Thiên Thụ có thể cảm giác được ấm áp từ làn da thấm vào kinh mạch, rất thoải mái, cô nhắm mắt lại, giống như mèo con "hừ" một tiếng, Hoắc Hàn lại đổ thuốc nước vào lòng bàn tay, dùng lực độ vừa phải xoa bóp từ đầu gối đến cẳng chân cô.
Cô yên tâm thoải mái mà hưởng thụ anh hầu hạ, "Hoắc Hàn, anh thật tốt."
"Giờ mới biết sao?" Ở nơi cô không nhìn thấy, Hoắc Hàn giơ lên khóe miệng, động tác trên tay vẫn không ngừng.
"Nếu là trải qua bảy năm đều ở cạnh anh," Ôn Thiên Thụ nhìn vào không trung mà tưởng tượng, "Nói không chừng hiện tại con của chúng ta đã có thể học tiểu học."
Dạng lời "Nếu" này, anh sẽ không phải là anh của hiện tại, cô cũng không phải, nhưng như vậy bọn họ ... sẽ như thế nào?
Không thể nào tưởng tượng.
"Không đúng, anh đừng nghĩ làm em sinh em bé sớm như vậy."
Hoắc Hàn cười làm lồng ngực hơi chấn động, theo ý của cô mà suy nghĩ, nếu muốn sinh em bé, tốt nhất là sinh con gái, giống một khuôn mẫu với cô, phấn điêu ngọc trác, như vậy ... cũng coi như đền bù quãng thời gian anh đã thiếu hụt.
Những điều này trước kia anh cũng không dám tưởng tượng.
"Đỡ chút nào chưa?"
"Đỡ rồi."
Hoắc Hàn dùng hai đầu khăn bao lại đầu gối cô, bọc đến kín mít, "Hôm nay không thể mặc váy." Lại đi tới túi hành lý của cô lấy một chiếc quần dài vàng nhạt ra, "Mặc cái này đi."
Tình địch tiềm tàng cũng đã tiêu diệt, Ôn Thiên Thụ tự nhiên không sao cả, anh nói cái gì thì làm cái đó.
Không nghĩ tới chính là, thời điểm ăn bữa sáng, Đường Hốt Như vẫn tìm đến.
Cô ta lựa chuẩn thời cơ Hoắc Hàn mở họp mà lại đây khiến cô không thể tránh né.
Ôn Thiên Thụ ít nhiều có thể hiểu cô ta không cam lòng, nhưng vậy thì thế nào? Tình yêu lại không phải là cải trắng cùng củ cải có thể tùy ý lựa chọn ghép đôi mà là tuyệt đối không thể thỏa hiệp cùng thoái nhượng.
"Tôi có thể ngồi chỗ này không?"
Ôn Thiên Thụ mỉm cười nhìn cô ta, "Đương nhiên có thể."
Nếu tôi nói không thể, cô sẽ không ngồi sao?
Đường Hốt Như ở đối diện ngồi xuống, trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn lại tâm trang, cô ta đã bình phục lại cảm xúc, "Lúc trước có nghe anh tôi nói, có một cô gái có tên rất có duyên phận với tôi, Ôn Thiên Thụ, Đường Hốt Như, tên của chúng ta đều là lấy từ 'Hốt như một đêm xuân phong tới, thiên thụ vạn thụ hoa lê khai '."
Cô ta là muốn ... lôi kéo làm quen sao?
Kịch bản mới mẻ quái dị.
Ôn Thiên Thụ ý cười thanh thiển, "Là rất có duyên."
"Đúng không," Đường Hốt Như nói, "Không nghĩ tới chúng ta còn cùng thích một người, không thể không nói, loại duyên phận này thật sự quá kỳ diệu."
Muốn vào chủ đề chính. Ôn Thiên Thụ nghĩ.
"Cô gái lớn lên xinh đẹp giống cô như vậy, rốt cuộc muốn gì?" Đường Hốt Như vẻ mặt chân thành, "Tôi nói thật cho cô biết vậy, mỗi tháng tiền lương của Hoắc Hàn mới hơn bảy ngàn, cô biết giá nhà hiện tại rất cao chứ?"
Này thật đúng là ... không biết.
Thiên thị sản nghiệp trải rộng khắp cả nước, ở trung tâm thành phố Tây Giang, khu vực tài chính phồn hoa nhất, có một nửa tòa nhà văn phòng đều là của Thiên thị, bất quá cô chưa bao giờ quan tâm đến những việc này.
Đường Hốt Như nhìn thấu thần sắc cô trong mắt, khóe môi cười cười,