Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 39


trước sau

"Râu của anh nên cạo rồi," Ôn Thiên Thụ đỏ bừng mặt chôn trong ngực anh, thanh âm mang theo một tia thẹn thùng, "Cọ vào người đau á."

Môi Hoắc Hàn đặt trên tóc mai cô dùng sức ấn một cái, thấp thấp mà cười xấu xa, "Không thích?"
Cô nghĩ đến mấy lần bị anh lấy hôn ngăn lại thanh ngâm nhỏ vụn, trong mắt còn che một tầng hơi nước ướt át, cứ như vậy đối diện mắt anh, thanh âm mềm mại, "Rất thích."
Gió đưa tới từng trận thanh hương, đó là hương vị của ánh mặt trời được cỏ khô phơi nắng lưu lại, bị đêm dài từng chút một chưng ra, mộc mạc sạch sẽ, rất dễ ngửi.
Trên đỉnh đầu đầy sao dần dần ẩn lui, vành trăng tròn kia có vẻ càng thêm sáng tỏ.
Dưới thân đoàn cỏ khô lộn xộn, Hoắc Hàn ngồi bên trên, sợ thân mình cô kiều mềm không chịu nổi, nên để cô ngồi lên đùi mình.
Ôn Thiên Thụ cười, "Em nào có yếu ớt như vậy."
"Nhưng mà em có một người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gọi là Bạch Tuyết Ca, cô ấy có tiếng là 'công chúa đậu Hà Lan', làn da vừa mềm vừa mẫn cảm ..."
Anh cúi đầu ở bên tai cô nói gì đó, cô không nhịn được phụt một tiếng cười ra tới, "Lần sau anh không thể lại ra tay nặng như vậy, lần đó dấu vết lưu lại đều bị Bạch Tuyết Ca thấy được."
"Được, anh nhất định chú ý."
"Chúng ta tối nay có thể không trở về không?" Cô hiện tại còn không buồn ngủ, quan trọng nhất chính là, trở về lại phải tạm thời tách ra với anh, tuy rằng hai gian nhà ở chỉ cách một bức tường, đến tiếng ho khan cũng nghe được rõ ràng.
Kỳ thật cô còn có gan kiến nghị lớn hơn nữa, nếu không trực tiếp liền tạm chấp nhận một đêm ngủ trên đống cỏ khô cũng được, nhưng mà này cũng không hiện thực, sau khi vào đêm nhiệt độ không khí lại giảm xuống rất nhiều.
"Ngồi thêm nửa tiếng." Hoắc Hàn ở sau người vì cô chống đỡ gió tạt, vạt áo sơmi bị gió thổi tung bay, giống như ẩn dấu một con bồ câu tuyết trắng.
Vòng ôm của anh thực ấm áp, buồn ngủ lặng yên không một tiếng động tràn lan trong thân thể Ôn Thiên Thụ, cô chậm rãi nhắm mắt lại, khi còn nửa tỉnh nửa mơ, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một trận động tĩnh, mở mắt ra liền cùng một con dê con bốn mắt nhìn nhau.
"Mị ~" con dê nhỏ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, khóe miệng trề xuống chảy nước miếng, cúi đầu cọ cỏ khô.
Ôn Thiên Thụ cảm thấy thú vị, nhặt mấy nhành cỏ khô cho nó ăn, dê con nhỏ cũng không sợ hãi, ngửi thấy mùi ngon liền ăn, cô sờ sờ lỗ tai nó, như là đáp lại nó lại kêu "Mị" một tiếng.
Còn muốn lại cho ăn.
Hoắc Hàn cầm tay cô, cười nói, "Đủ rồi, nó ruột mềm, tiêu hóa không được nhiều cỏ khô như vậy."
Ôn Thiên Thụ sửng sốt, thật đúng là không nghĩ tới điểm này, lắc lắc cánh tay anh, "Sao em cảm thấy anh cái gì cũng biết a?"
"Này có là gì." Hoắc Hàn liếc nhìn cô một cái, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt, mấy năm nay đi khắp núi nam biển bắc, nhiều ít cũng cũng gặp qua một ít, ấn tượng sâu nhất của anh chính là mấy năm trước nhận được điện thoại báo án, khi đoàn người đuổi tới hiện trường, chỉ thấy ở giữa đặt một khối quan tài, bị phong ấn kín mít, bên cạnh còn rớt một chiếc giày thêu.
Sau khi cạy quan tài ra, bên trong thế nhưng nằm một tân nương mặc hỉ phục đỏ thẫm, lúc ấy người đã ngất đi, còn may là phát hiện đúng lúc, cuối cùng cũng cứu được người về.
Đây cũng coi như là phong kiến mê tín cặn bã.
Nguyên lai là nhà này có con trai trưởng khi còn nhỏ bị bệnh qua đời, tính vừa vặn qua 21 tuổi, cha mẹ không đành lòng nhìn hắn dưới mặt đất quá mức cô tịch, liền muốn tìm cho hắn một cô dâu, cho nên mới có việc làm người ta khiếp sợ này.
Ôn Thiên Thụ không dám tin, "Ba mẹ cô gái kia sao có thể nhẫn tâm nhìn người khác chà đạp con gái mình như vậy?"
Cái này lại phải đề cập đến một vấn đề khác.
Thanh âm Hoắc Hàn có chút trầm trọng, "Ba mẹ cô gái kia cũng không biết sự tình, cô ấy là bị lừa bán vào trong núi."
Ôn Thiên Thụ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, trái tim như bị bóp nghẹt, "Vậy cuối cùng cô ấy thế nào?"
"Người được cứu về rồi, nhưng thần chí không rõ." Bởi trước đó ở trong hoàn cảnh bị phong bế thời gian dài khiến đại não thiếu dưỡng khí, thứ hai là áp lực tinh thần quá lớn, cô gái nhỏ không chịu nổi, liền hoàn toàn suy sụp.
"Súc sinh!" Cô chửi nhỏ một tiếng.
Một cô gái đang tốt đẹp, cứ như vậy bị hủy hoại.
Hoắc Hàn ôm cô đứng dậy, "Chúng ta trở về đi."
Trên đường Ôn Thiên Thụ vẫn là nhịn không được hỏi, "Cô gái ấy cuối cùng có tìm được người nhà của mình không."
"... Tìm được."
"Vậy là tốt rồi."
Sự thật là, cảnh sát xác thật giúp cô ấy tìm được người nhà, nhưng đối với người gặp phải chuyện bất hạnh như vậy mà nói, thân tình vẫn là quá mỏng mỏng yếu ớt, căn bản không chịu nổi thành kiến cùng áp lực từ bên ngoài, cuối cùng cũng kết thúc bằng bi kịch, những việc tàn nhẫn đó, vẫn là đừng cho cô gái nhỏ hay mềm lòng bên người anh biết thì tốt hơn.
Trở lại phòng, Ôn Thiên Thụ giữ chặt tay anh, "Có chút sợ."
Hoắc Hàn ngồi xuống ở mép giường, "Anh chờ em ngủ lại đi."
Cô ngoan ngoãn nằm vào vị trí bên trong, vỗ vỗ ván giường, "Trước khi hừng đông lại đi."
Hoắc Hàn không có biện pháp với cô, đành phải nằm xuống bên người cô, hai người mặt đối mặt mà nằm, cái gì cũng không thể làm, hơi chút vừa động ván gỗ giường đã kêu không ngừng.
"Ngủ ngon." Cô chu lên miệng muốn hôn chúc ngủ ngon.
Anh thò lại gần hôn hôn, còn cọ chóp mũi cô hai cái.
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà ngủ, trong mộng sao sáng đầy trời.
***
Sáng sớm ngày kế, hai người như không có việc gì mà ngồi ăn bữa sáng, cụ bà đặc biệt dậy sớm làm mấy cái bánh trứng vì bọn họ, trong tay còn đặt một cái chén lớn, đầy chất lỏng nhão nhão dính dính, Ôn Thiên Thụ bưng lên nếm một ngụm, hóa ra là cháo bắp, tuy nhìn có chút kỳ quái nhưng ăn khá ngon.
Bà cụ hai ba hớp liền uống sạch một chén lớn, lại ăn một chiếc bánh vào bụng, ngồi ở trên cửa dán giấy đèn lồng.
Cháo bắp thật sự quá nhiều, Ôn Thiên Thụ ăn không hết, lại không muốn lãng phí, tự nhiên đánh chủ ý lên Hoắc Hàn, mới vừa đổ một nửa, bà cụ không biết như thế nào nhìn lại đây, dùng ngữ khí của người từng trải, "Cô quá gầy, ăn nhiều chút mới tốt, tương lai còn có sức mà sinh oa oa!"
Từ trong giọng nói của bà, tựa hồ sớm đã phát hiện việc tối hôm qua bọn họ cùng ngủ trong một ổ chăn, nhưng bởi vì là khách do đích thân Sở Trưởng mang tới cho nên mới mở một mắt nhắm một mắt, hơn nữa, bà cũng thử đem hai người tách ra, kết quả còn không phải phải vẫn ngủ trên một cái giường rồi?
Ôn Thiên Thụ nhìn Hoắc Hàn liếc mắt một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Sau khi ăn qua bữa sáng, Hoắc Hàn đang cùng Thịnh Thiên Chúc nói chuyện điện thoại, Ôn Thiên Thụ liền dọn một băng ghế nhỏ ra bên ngoài nhìn bà cụ dán giấy đèn lồng.
"Đó là chữ bà viết sao?" Cô chỉ vào giấy trên mặt đất, mặt trên viết chữ "Phúc", nhìn rất khí khái mạnh mẽ, không giống như từ trong tay của một bà lão khô gầy như vậy ra.
Bà cụ cười gật đầu, "Ta không đi học, không biết một chữ nào, bạn già của ta trước kia là giáo viên tiểu học, hắn dạy ta viết tên, ta không học được, cuối cùng lại học được cái chữ này." Sau này cũng không có cơ hội học.
Bà suốt ngày nhắc mãi bạn già của ta, kỳ thật người đàn ông kia còn không kịp già đi ... Nhưng kia lại có quan hệ gì đâu? Ở trong lòng bà đã cùng ông qua cả đời này.

"Viết rất tốt."
Bà cụ cùng cô nói chuyện, động tác trên tay cũng không hề dừng lại, cặp mắt già nua kia nhìn một đám vịt con chỉnh tề đi qua phòng trước, ánh mắt tựa hồ bay tới nơi nào rất xa, Ôn Thiên Thụ đoán bà nhất định là nhớ tới chồng của mình, cũng không quấy rầy, ở bên cạnh an tĩnh mà ngồi.
Đại khái mười lăm phút sau, Trưởng Đồn công an mang theo Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương lại đây, sau khi mấy người hội hợp, liền chuẩn bị đến Tương Tư Lĩnh tuần tra.
Sở Trưởng bên này nắm giữ tình huống biết được có nhân vật khả nghi di chuyển ở phụ cận, liền suy đoán đối phương vẫn còn đang tìm kiếm vị trí cụ thể của cổ mộ, không có chứng cứ chứng minh bọn họ là một đám trộm mộ, nên hành động chịu rất nhiều hạn chế.
Xe không đi vào được, mọi người chỉ có thể đi bộ lên núi.
Sở Trưởng nói: "Tối hôm qua tôi có một giấc mơ, mơ thấy cùng bọn chúng đánh nhau, đạn bay vèo vèo, một đám trộm mộ ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại thuốc nổ, trực tiếp nổ tung mộ địa, cái gì cũng không còn."
Ông sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh, tỉnh lại mới biết hóa ra là bà vợ bên cạnh đang khò khè rung trời.
Thịnh Thiên Chúc tiếp lời, "Nếu thật sự gặp cảnh chó cùng rứt giậu như vậy thì dứt khoát cá chết lưới rách đi, như vậy cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo." Trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Ông lại an ủi nói, "Đừng khẩn trương như vậy."
Sở Trưởng đi đường như gió cuốn, mày nhăn thành hình chữ "Xuyên", "Nhiều năm như vậy trấn chúng tôi đến cướp bóc cũng không có, từ trước đến nay đều thái bình, nếu thật là phát hiện cổ mộ, vạn nhất lại bị người trộm mất, văn vật trân quý toàn bộ không còn, tôi làm thế nào trả lời nhân dân cùng quốc gia?"
Lãnh đạo Trấn cũng cực kỳ coi trọng chuyện này, cứ gợi ra hết lần này đến lần khác, trang bị của ta lại cực kỳ hữu hạn, ông đã vài đêm ngủ không an ổn.
Còn may lãnh đạo Tỉnh lập tức phái người xuống, trái tim treo lơ lửng mới miễn cưỡng trở về ngực được.
Trong khi nói chuyện, đoàn người đã đứng trên sườn núi Tương Tư Lĩnh, Hoắc Hàn đưa mắt nhìn lại, bốn phía mọc đầy cỏ cây rậm rạp.
Sở Trưởng giải thích, "Hai năm trước trong thôn có một người phụ nữ lên núi hái dã ma (không biết là cây quả gì ạ), không cẩn thận gặp phải gấu chó, sợ tới mức ngã ra đất ngất đi, khi được người phát hiện, cả khuôn mặt đều bị gấu chó cắn mất. Từ đó về sau, thôn dân liền rất ít tới đây."
Địa phương hẻo lánh ít dấu chân người, tự nhiên là cây cối mọc thành cụm.
Khi ông nói chuyện khóe mắt chuyển trên người Ôn Thiên Thụ, cảm thấy nữ đồng chí này quả thực không bình thường, một tia khiếp cũng không lộ ra, lại nhìn về phía Hoắc Hàn, "Lãnh đạo, kế tiếp có việc gì có thể hỗ trợ, xin cứ việc nói."
"Hiện tại việc quan trọng nhất chính là xác định vị trí mộ địa, tổ chức bảo vệ tại chỗ."
Sở Trưởng sầu muộn, mộ địa này nào có dễ tìm như vậy?
Cổ mộ trải qua lễ rửa tội ngàn năm mưa gió còn gặp phải sự phá hoại của con người, bị chôn sâu trong lòng đất, chủ yếu thiếu đi tiêu chí phân biệt.
Phương thức tìm mộ nhiều không kể xiết, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm (ý chỉ bề ngoài dù thay đổi đến đâu thì bản chất vẫn giữ nguyên như cũ), nói đến cổ nhân từ trước đến nay thờ phụng bảo địa phong thuỷ, mộ địa thường sẽ được đặt tại những nơi dựa núi gần sông, phong cảnh tú lệ, ngoài ra còn chú ý cỏ cây phân bố xung quanh và kết cấu của bùn đất.
Trong giới trộm mộ truyền nhau một câu như thế này: "Táng sơn không táng đỉnh, Tần chôn lĩnh, Hán chôn pha." (Câu này có nghĩa là an táng ở núi nhưng không ở đỉnh núi, nhà Tần thì chôn ở "lĩnh" - đỉnh núi, nhà Hán thì chôn ở "pha" - sườn núi) điều này cùng với phong tục mộ táng cổ đại và phát hiện của khảo cổ hiện đại có chỗ giao điệp nhất định, thậm chí trong công tác khảo cổ cũng có sự vận dụng thực tế hiệu quả.
Đám người Hoắc Hàn Thịnh Thiên Chúc thăm dò bốn phía, Sở Trưởng không hiểu về phương diện này, vì thế ở bên cạnh xem, chủ động nói chuyện cùng Ôn Thiên Thụ, hỏi cô tối hôm qua ngủ có quen không.
Hoàn cảnh đơn sơ hơn cô đều đã trải qua, này không tính là gì.
"Quen thì tốt rồi, cụ bà tính tình có chút cổ quái, nhưng tâm địa rất tốt." Sở Trưởng là cái máy hát, vừa mở ra liền không dừng được, "Chồng bà ấy đi quá sớm, không có đứa con nào, nhà này quạnh quẽ đến không chịu được..."
Ôn Thiên Thụ không cảm thấy tính tình lão thái thái kỳ quái, cảm giác ở chung còn khá tốt.
"Chồng bà là giáo viên tiểu học duy nhất chỗ chúng tôi, hai người kết hôn không bao lâu thì có con, nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, cha đứa nhỏ trên đường đi đến trường dạy học vì cứu một con dê mà rơi vào bãi cát lún, cũng thật là đáng thương, đến thi cốt cũng chưa tìm được. Bà cụ lúc ấy cõng đứa nhỏ mới vài tuổi, khóc đến thái dương đều biến sắc, huyết hồng đầy trời ..."
Ôn Thiên Thụ trước mắt hiện lên một màn : Sa mạc không bờ bến, chân trời treo lửa đỏ thái dương, người phụ nữ bất lực và đứa con ngây thơ bị chồng, bị vận mệnh vứt bỏ, tuyệt vọng kêu khóc.
Thanh âm Sở Trưởng còn tiếp tục: "Cùng năm đó, đửa trẻ bị sốt cao, cũng đi mất, ngày đó vừa vặn là đêm giao thừa ..."
Cô lại nghĩ tới chữ "Phúc" trên giấy đèn lồng kia.
Một người phụ nữ cùng "Phúc" cơ hồ không có một chút liên quan, dùng hơn phân nửa cuộc đời, dùng phương thức như vậy để kỷ niệm chồng và con của mình.
"Cô nếu có thời gian thì cùng cụ bà nói chuyện nhiều chút."
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Thanh âm của cô bị thổi tan trong gió.
Có thể gặp không ít sinh mệnh như vậy, mỗi một cái đều bị vận mệnh viết đến khắc cốt ghi tâm, cô sẽ cảm ơn, chính mình còn có nhiều như vậy, nhiều đến như vậy.
Cuối tầm mắt của Ôn Thiên Thụ, người đàn ông cao lớn từ giữa đám cây rừng chui ra, trên tóc ngắn màu đen còn dính vài cọng lá rụng, anh đón ánh mặt trời chói mắt mà đi tới, Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương đi theo phía sau.
"Tôi vừa nhận được điện thoại của Cục phó Trần," vẻ mặt Hoắc Hàn nghiêm túc, "Tương Tư Lĩnh xác thật là mục tiêu kế tiếp của tập đoàn 'Ty', hơn nữa lần này mang đội người đến rất có thể là ... anh Đức."
Lệnh truy nã đã phát ra trên cả nước, ngày hôm qua có người ở trấn nhỏ phụ cận của trấn Phong Lai phát hiện bóng dáng anh Đức, điều này không thể không khiến mọi người hoài nghi mục đích chuyến này của hắn.
Chùa Thanh Minh thất thủ, tất nhiên làm cao tầng của tập đoàn "Ty" bất mãn.
Cổ mộ ngàn năm trong truyền thuyết Tương Tư Lĩnh, sẽ là mục tiêu để hắn rửa sạch mối nhục xưa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện