Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 48


trước sau

Ôn Thiên Thụ đã nhiều năm không lái xe nhưng kỳ quái là vừa nắm lấy tay lái, cảm giác quen thuộc đã lâu nháy mắt trở lại, chúng dường như được giấu trong xương cốt cô, một khi chạm đến chốt mở nào đó liền như hồng thủy ào ra.
Khi đi Hoắc Hàn chỉ mang theo một khẩu súng cầm tay có năm viên đạn, cô thì hoàn toàn tay không, cơ hồ không hề có sức chiến đấu, đối phương tổng cộng tới hai chiếc xe, có khoảng 6, 7 người, lấy tốc độ cực nhanh tách thành hai đầu bọc đánh lại đây, cô cũng đi theo nhấn mạnh chân ga, xe jeep nửa cũ như mũi tên rời cung bay ra ngoài.
Viên đạn xé toang luồng khí nóng bắn tới, một viên trúng vào giữa kính chiếu hậu bên trái, mặt kính vỡ tung, thân kính cũng bị dập, mấy viên đạn khác bắn vào thân xe, va chạm tạo ra thanh âm thanh thúy, nghe vào tai khiến da đầu tê dại.
Hoắc Hàn quan sát tình huống phía sau, nhắm chuẩn thời cơ, cố gắng để bốn viên đạn đều phát huy được tác dụng lớn nhất.
Lòng bàn tay Ôn Thiên Thụ dính đầy mồ hôi, cả người căng như cây cung, trong một cái chớp mắt có thể nghe được tiếng gió, tiếng súng, tiếng xe bay nhanh, tiếng tim đập của chính mình, trong nháy mắt lại cái gì cũng không nghe được, dần dần, trong cái tĩnh lặng như chết xuất hiện thanh âm trầm thấp hữu lực của Hoắc Hàn, "Đừng sợ."
Anh nói đừng sợ, vậy không sợ, dù sao sinh tử đều ở bên nhau.
Trái tim cô cứ như vậy dần trở lại bình tĩnh.
Hai chiếc xe đuổi theo không rời, hơn nữa có khả năng vượt qua xe Jeep vây kín phía trước, Ôn Thiên Thụ đột nhiên dẫm phanh lại, thân trên cơ hồ đụng vào tay lái, một trận đau đớn lóe lên, cô cắn chặt hàm răng liều mạng đánh tay lái, xe bay nhanh chuyển đầu.
Một mảnh cát vàng tung tóe, dưới ánh nắng chiếu rọi lại giống như những hạt vàng rải rác.
Hai chiếc xe kia tựa hồ cũng nhận thấy được ý đồ của cô, nhanh chóng phản ứng lại, song song quay đầu, dựa vào khoảng cách này, Hoắc Hàn nhanh bóp cò súng, phế bỏ lốp trước chiếc xe bên trái, chiếc xe đang bảo trì tốc độ cao xiêu xiêu vẹo vẹo đâm vào một bên cát đôi.
Đầu xe lập tức lõm vào, bốc lên khói trắng.
Người trong xe hùng hùng hổ hổ, Hoắc Hàn lại bắn một viên đạn qua, người đàn ông ngồi ghế phó lái đang cầm súng chuẩn bị ngắm bắn thì tay phải liền bị bắn thủng, máu từng chút chảy ra, đau đến thét chói tai liên tục, người ở ghế lái thấy thế, chộp lấy súng của hắn ...
"Cẩn thận!"
Bên tai truyền đến tiếng hô của Hoắc Hàn, cơ hồ phá nát màng tai, Ôn Thiên Thụ còn chưa phản ứng kịp sao lại thế này, ghế dựa dưới thân đã bị anh mạnh bạo dật về sau, chính tại một giây này, một viên đạn xuyên qua cửa sổ xe, bay qua trước mắt cô, lại từ cửa ghế phó lái xuyên ra ngoài xe.
Nếu không phải anh ở phía sau, phỏng chừng viên đạn kia xuyên qua không phải cửa sổ xe, mà là đầu cô.
Thật là ... quá kích thích.
Trong nháy mắt, một chiếc xe khác lại lao tới phía trước, từ chính diện chạy tới, bánh xe không ngừng ma sát làm cát vàng bắn sang hai bên.
Hai sườn đều là cát đôi, nhiệt khí bức người, kỹ thuật lái xe của Ôn Thiên Thụ còn chưa đạt đến cảnh giới có thể chạy lên trên đó, trước mắt chỉ có hai lựa chọn đi về phía trước hoặc lui về phía sau.
Bên trái vừa vặn có một bờ cát lõm vào, là mảnh đất chuyển xe tốt nhất.
Đối phương cũng ngắm tới bờ cát kia, tốc độ xe chạy nhanh hơn muốn cướp đường trước, phá hỏng đường lui của bọn họ.
Lúc này, hai chiếc xe chỉ còn cách nhau hơn mười mét.
Ôn Thiên Thụ từ trong kính chiếu hậu xe nhìn thoáng qua, "Hoắc Hàn."
Anh: "Được."
Hoàn toàn không cần nhiều lời, người đàn ông này đã hiểu cô muốn làm cái gì, có anh ở bên người, dù giây tiếp theo có chết đi, cũng không có gì nuối tiếc.
Ôn Thiên Thụ dẫm chân ga, vọt mạnh về phía trước.
Người đàn ông ngồi ghế lái trên xe đối diện: "Mẹ nó! Con đàn bà này muốn làm gì?"
Chính mình không muốn sống còn muốn kéo cái đệm lưng?
Hành động tự sát ngoài dự đoán này của Ôn Thiên Thụ làm đối phương mất phương hướng, ở thời điểm hai chiếc xe sắp đụng phải, bọn họ đột nhiên hướng bờ cát bên kia né tránh, thật là nạo loại.
Cô đánh cuộc thắng.
Trên đời này chỉ có một bộ phận người cực nhỏ không sợ chết, bắt được cái tử huyệt này, hết thảy đều dễ dàng giải quyết.
Cùng lắm thì cũng chỉ một cái mạng dù bất cứ giá nào, ai cũng đừng nghĩ sống.
Tầm mắt phía trước trống trải, vài giây sau xe jeep đã thoát khỏi vòng tròn cát đôi, thẳng đến mảnh đất sa mạc rộng lớn, trong hoảng loạn đã sớm mất đi phương hướng ban đầu, nơi này một chút dấu xe cũng không nhìn thấy.
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe kia cũng đuổi theo tới, thậm chí còn có ý đồ bắn lốp xe bọn họ.
Ôn Thiên Thụ nắm chặt tay lái, khi thì hướng sang trái, khi thì hướng sang phải, xe xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, người đối phương từ bỏ lốp xe, đổi thành công kích bình xăng.
Xe trượt xuống sườn núi cát, lướt trên cát vàng cuồn cuộn.
Hoắc Hàn nhìn đến người xe sau tầm mắt chịu cản trở phải giảm bớt tốc độ, anh tùy tay sờ đến một cái đệm hình vuông, từ cửa xe bên trái thả ra một nửa, không ngoài sở liệu, miếng đệm nháy mắt bị bắn thành cái sàng, cánh tay anh đè lên cửa xe bên phải, nhanh chóng nã một phát súng vào giữa kính đầu xe đối phương.
Bộ phận pha lê vỡ tan thành mạng nhện.
Chiêu dương đông kích tây này ở một mức độ nào đó kéo chậm tốc độ truy kích của bọn họ, Ôn Thiên Thụ nhìn lướt qua, trong lòng vừa thả lỏng một hơi, không nghĩ tới đối phương thực mau đã hồi phục lại, giống như con gián đánh mãi không chết.
Xem ra liên tiếp ăn mệt thật sự chọc giận những người đó.
Ôn Thiên Thụ nhịn không được rủa thầm một tiếng, thật là làm thế nào cũng không cắt đuôi được.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe càng ngày càng gần, gần như sắp đụng phải.
Đã là tốc độ lớn nhất, ngón tay cô cơ hồ đem tay lái bóp nát.
Không quá một hai giây, chờ đến khi tầm mắt cô hướng đến phía trước, không khỏi mở to hai mắt nhìn, một hồ nước xanh thẳm từ từ xuất hiện, ở giữa hồ còn neo một con thuyền nhỏ, đang hơi hơi đong đưa, cô chuẩn bị phanh xe ...
Hoắc Hàn nói: "Tiếp tục chạy về phía trước."
Cô cho rằng chính mình nghe lầm, "Phía trước là hồ."
Làm sao có thể tiếp tục đi về phía trước? Kia không phải ... chịu chết sao?
Quay đầu lại nhìn lên, Hoắc Hàn đang giao thủ cùng người phía sau, căn bản không rảnh bận tâm bên này, Ôn Thiên Thụ hung hăng đập tay lái một cái, đi phía trước thì đi phía trước, anh nói cái gì thì làm cái đó.
Một khắc kia khi xe sắp vọt vào trong hồ, viên đạn của Hoắc Hàn cũng chui vào bánh xe trước của đối phương, xe mãnh liệt run rẩy ngoặt sang một bên ...
Ôn Thiên Thụ dùng sức nhắm chặt hai mắt.
Phảng phất có hơi nước màu lam ập vào trước mặt, ánh sáng màu đỏ tươi nhảy lên ở mí mắt, nhưng cảm giác hư không trong dự cảm cũng không đến, cô mở mắt ra, vẫn là sa mạc không bờ bến kia, màu xanh thẳm như nước hồ không một tia tạp chất duy nhất chỉ có trên không trung, nơi nào còn có hồ nước?
Cô cười.
Bỗng nhiên hiểu được cái gì —
Hải thị thận lâu. (Hải thị thận lâu là ảo ảnh sa mạc, do ánh sáng chiếu lên không trung tạo nên các cảnh tượng khác nhau, người xưa cho rằng là do con sò thần hóa ra nên gọi là Hải thị "thận" lâu, "thận" là loài sò – chính là ảo ảnh so khúc xạ ánh sáng trên sa mạc tạo ra)
Xe jeep chịu đựng một thân vết đạn bay nhanh chạy đi.
Thế giới an tĩnh dường như chỉ còn tiếng gió.
Hoắc Hàn từ phía sau vỗ bả vai cô hai cái, cô không cảm giác được, gọi tên cô, cô tựa hồ cũng không nghe thấy, lúc này cô hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng để lái xe, trong lòng chỉ có một ý niệm, bỏ lại những người đó càng xa càng tốt.
Không biết xe chạy bao lâu sau.
"Không có việc gì."
Hoắc Hàn từ ghế sau nhảy đến ghế phụ, nắm tay cô, nắm tới một mảng ướt át, anh cầm từng ngón tay cô bẻ ra khỏi tay lái, dùng sức hôn một cái lên thái dương cô, "Không có việc gì, những người đó không còn đuổi theo."
Ôn Thiên Thụ lúc này mới như tỉnh khỏi mộng, ôm chặt lấy anh, giống như muốn ôm anh tiến vào thân thể của mình.
Không có gì lời nào muốn nói, ôm đã trọn đủ.
Quần áo trên người ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, toàn thân cũng mềm như bông không còn một tia sức lực, cô dùng sức cắn môi dưới, từ kính chiếu hậu nhìn lại, cát vàng mênh mông, an tĩnh nhu mĩ, thái dương treo giữa không trung, có chim ưng đang bay lượn.
Hết thảy đều đẹp đến không thể tưởng tượng.
Lại quay đầu nhìn về phía trước, mơ hồ có thể thấy được trấn nhỏ không biết tên, nhà ở cao thấp đan xen, sắc xanh của cây cối nhợt nhạt, còn có chong chóng theo

gió lay động ... Vui mừng vì sống sót sau tai nạn lúc này mới chân thật như nước suối xông ra.
Ôn Thiên Thụ cởi dây an toàn, trực tiếp vượt qua tay vịn ở giữa, ngồi trên đùi anh, cánh tay gắt gao ôm cổ anh, chóp mũi chống lẫn nhau, "Hoắc Hàn, chúng ta an toàn."
"Phải." Anh cắn môi cô một cái, nhẹ giọng cười, "Em làm rất tốt."
Ôn Thiên Thụ hôn lại, môi răng giao triền, lưỡi Hoắc Hàn bị cô mút đến phát đau, một tay anh đặt ở sau đầu cô, một tay khác nắm eo cô, hỗ trợ cô công thành đoạt đất.
Liều chết gắn bó, hôn đến cả người nóng lên.
Xe jeep một thân thương tích trên cát vàng không ngừng rung động ...
Thái dương dần dần biến thành màu đỏ nhu hòa.
Còn Ôn Thiên Thụ lại trở thành một mảnh hồ nước, khi thì mềm mại tựa như bị hòa tan, khi thì kịch liệt giống như bị vứt khỏi tế đàn trên trời cao.
Rốt cuộc gió êm sóng lặng.
Hoắc Hàn giúp cô cài lại nội y, hôn lên gương mặt, "Chúng ta ở trấn trên một đêm trước, sáng mai lại trở về."
Mặt trời bị cát hồng cắt đến chỉ còn một nửa, nhiệt độ không khí giảm xuống rõ ràng, trước mắt cũng không có biện pháp nào khác.
Trấn nhỏ đánh bậy đánh bạ xông tới gọi là Phượng Lai trấn, chỉ kém một chữ với Phong Lai trấn nhưng phồn hoa náo nhiệt hơn hẳn.
Khách sạn tốt nhất trấn trên, phòng giường lớn, một đêm mới ba mươi đồng, chứng minh thư cũng không cần đăng ký, sau khi giao xong tiền thuê phòng cùng tiền thế chấp liền nhận được một chiếc chìa khóa.
Hai người đứng ở trước cửa phòng.
Hoắc Hàn so với ngạch cửa còn cao hơn nửa cái đầu, anh dùng chìa khóa mở cửa, nắm tay cô đi vào.
Phòng không tính là lớn, chỉ có một chiếc giường lớn, một bộ TV tróc sơn, góc trái phía trên trần nhà được một nửa được đắp vá, cửa toilet không đóng được, được cái sạch sẽ.
Ôn Thiên Thụ ngồi xuống ở cuối giường, đạp giày ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà gồ ghề lồi lõm.
Hoắc Hàn gọi điện thoại cho Thịnh Thiên Chúc, "Bên cậu có tình hình gì không?"
"Không có," Thịnh Thiên Chúc nói: "Hết thảy như thường."
Vậy là tốt rồi.
Xem ra mục tiêu của đối phương là anh.
Thịnh Thiên Chúc theo trực giác hỏi: "Bên anh có tình huống?"
Hoắc Hàn: "Trở về lại nói."
Anh cắt đứt điện thoại.
Ôn Thiên Thụ mở hai tay ra, anh đi qua, cô ôm lấy eo anh, "Bọn họ là người của tập đoàn 'Ty'?"
"Còn chưa xác định," Hoắc Hàn nhặt hạt cát lẫn trong tóc cô ra, "Bất quá rất có khả năng."
"Bọn họ là hướng anh tới?"
"Dọa em rồi?"
Ôn Thiên Thụ: "Sao có thể?"
Hoắc Hàn tiếp tục nhặt hạt cát, thấp thấp mà "Ừm" một tiếng.
Cô nhận thấy được động tác của anh, chính mình cũng đi sờ, nhẹ nhàng thở dài, "Em đi gội đầu trước đây."
Cửa toilet mở rộng, Ôn Thiên Thụ cởi sạch quần áo trên người, đi đến dưới vòi hoa sen, nước có độ ấm vừa phải phun ra, ướt nhẹp tóc dài chảy xuống tấm lưng trắng nõn, hai đóa hoa hồng một đỏ một đen như vỡ ra dưới dòng nước.
Hoắc Hàn đứng tại chỗ nhìn một lát, đang chuẩn bị xoay người, cô lại nghiêng đầu nhìn lại, nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt cực kỳ quyễn rũ, "Tay mỏi, lại đây giúp em gội đầu."
Không có một tia lý trí nào có thể chống lại dụ hoặc như vậy.
Anh đi qua, môi dọc theo cần cổ tuyết trắng đi xuống ...
(nơi này yêu cầu vỗ tay tài trợ, chế tạo mỹ diệu bgm) (bmg là định dạng của nhạc nền ạ :v)
...
Không tính toán qua đêm ở bên ngoài, cho nên hai người đều không mang quần áo tắm rửa, Ôn Thiên Thụ bọc khăn tắm nằm trên giường, trên mặt còn mang theo đỏ ửng khả nghi, Hoắc Hàn ngồi ở mép giường, dùng khăn lông giúp cô lau tóc.
Anh cởi trần, chỉ có một chiếc quần lót.
Sau khi cô an tĩnh thưởng thức một lúc lâu lại nhớ tới mạo hiểm hôm nay, ánh mắt tối sầm xuống, "Sẽ vẫn luôn nguy hiểm như vậy sao?"
Vấn đề này Hoắc Hàn không cách nào trả lời, nói không nguy hiểm là gạt người, không lừa được cô, nhưng lại sợ cô lo lắng, cuối cùng chỉ nói: "Anh sẽ không có việc gì."
Ôn Thiên Thụ từ trước đến nay luôn tin tưởng không nghi ngờ lời anh nói, chịu đựng một chút bất an trong lòng, lộ ra ý cười thanh thiển, tìm được bàn tay to của anh, dùng sức ấn xuống ngón cái, "Anh đã đáp ứng em."
Môi anh giật giật, tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng chỉ là cười cười, "Phải."
Cô ngồi dậy: "Những người đó có thể đi theo vết bánh xe đuổi tới đây không?"
"Em có chú ý tới trên đường chúng ta tới trấn nhỏ, gần như không thấy được vết bánh xe không?"
Ôn Thiên Thụ có ấn tượng: "Đúng vậy."
Hoắc Hàn lại nói: "Anh đã nhìn rồi, người trấn trên ra vào nhất định phải đi qua con đường kia ..."
Trong hồ lô của anh còn không biết là bán thuốc gì.
"Cho nên?"
Anh lại không nói tiếp, ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Ôn Thiên Thụ vẻ mặt ngốc nghếch, kéo lên bức màn, có cái gì đẹp đâu, anh che lại hai mắt cô, cô nghe được ... tiếng gió.
Gió đang đập vào cửa sổ.
Cô hiểu được, "Ý của anh là nói, gió thổi cát sẽ đem dấu vết xe che lại?"
Hoắc Hàn gật đầu, "Nơi đó đúng là đầu gió."
Tóc lau khô một nửa, anh bỏ khăn lông xuống, từ đầu giường cầm đến một ống thuốc mỡ, bôi lên khuỷu tay cô, khi tắm anh nhìn thấy chỗ kia có vết bầm, trên ngực cũng có, có vết là do anh không khống chế tốt lực độ lưu lại, có vết là do đụng phải tay lái tạo thành.
Người phụ nữ của anh thân kiều thể nhược (mong manh yếu đuối), ban ngày thật là làm khó cô.
Trái tim Hoắc Hàn một chút mềm đi.
"Lộc cộc lộc cộc." Một trận thanh âm trộn lẫn vang lên.
Ôn Thiên Thụ mặt không đổi sắc: "Em đói bụng."
Hoắc Hàn liếc nhìn cô một cái, bên môi hiện lên nhàn nhạt ý cười, "Nhanh như vậy?"
Dưới ánh đèn người đàn ông khó có lúc thoạt nhìn không đứng đắn, trái tim Ôn Thiên Thụ bỗng nhiên đập thật nhanh, "Sao lại nhanh? Buổi sáng mới ăn ..." Nói đến một nửa, bất giác hiểu được thâm ý trong lời nói của anh, hung hăng ném qua một cái gối đầu.
Cô nói "Đói", rõ ràng là ý nghĩa mặt ngoài thực thuần khiết a.
Hoắc Hàn xoa loạn tóc cô, "Cơm chiều muốn ăn cái gì?"
"Có thể chọn cái gì?"
"Thịt kho tàu, xương sườn và thịt bò cay."
"Ai —" Ôn Thiên Thụ vui vẻ, "Phong phú vậy a."
"Em có thể tham một chút, chọn hai thứ khác nhau không?"
Hoắc Hàn suy xét một chút: "Có thể."
Mười lăm phút sau, mỗi người bưng một bát mì ăn liền, đứng trước cửa sổ ăn.
Quần áo đều đã giặt sạch nhưng không có máy sấy, cũng không có máy hong khô, cũng không thể mặc khăn tắm trên đường cái đi? Còn may lúc trước ở quầy thuận tay mua mì ăn liền, đành tạm chấp nhận để đối phó cơm chiều.
Cách đó không xa truyền đến từng trận tiếng cười.
Ôn Thiên Thụ nhìn qua, trên màn hình lớn, một người phụ nữ eo thon nhỏ đang chậm rãi đi đến, đối diện là một người đàn ông có dáng vẻ đế vương đang yên lặng nhìn, người phụ nữ xoay người, hắn muốn đuổi theo lại không thể tìm được ...
Múa rối bóng, diễn bản nổi danh"Chiêu Quân xuất tái".
Cô và Hoắc Hàn trước kia đã từng xem qua ở Tây An.
Hai người một bên xem một bên ăn mì, thỉnh thoảng thảo luận một chút về nhân vật và kỹ xảo.
Khi múa rối bóng gần kết thúc, người xem đã bởi vì gió lớn mà lục tục rời đi chỉ còn lại có mấy người xem, cuối cùng một người cũng không còn, cụ già lam lũ một đầu tóc bạc từ sau màn sân khấu đi ra, thu thập mọi thứ rồi cũng rời đi.
"Chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi đi." Hoắc Hàn kéo bức màn lên.
Cô xoay người ôm lấy anh, hôn cằm anh còn lún phún râu, "Em đói bụng."
Cầu cho ăn.
———
Tác giả có lời muốn nói: Sa mạc xe bay (thật xe Z) dâng lên.
Còn có chính là, tiếng lòng Thụ ca, Hàn ca có thể mềm lòng, khác tuyệt đối không thể mềm.
Cuối cùng Cầu cho ăn ba chữ không giống phong cách Thụ ca, là ta cứng hơn nữa đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện