Mưa lớn rơi suốt một đêm, cuối cùng khi sắc trời còn chưa tỏ cũng ngừng.
Ôn Thiên Thụ nằm ở cuối giường, nghe tiếng nước nhỏ trên mái hiên, tựa hồ nhớ tới cái gì, hơi hơi nghiêng người, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Từ khi còn nhỏ cô đã không ngủ nghiêm chỉnh, luôn là đầu giường ngủ, cuối giường tỉnh, gối đầu và chăn cũng rơi xuống đất.
Vào buổi sáng một ngày nọ, cái người thường xuyên vội vã đến đêm cũng không về nhà ngủ tìm thấy cô ở cuối giường, trầm mặc thay cô mặc áo khoác, giày, chải đầu, nhìn vết máu bầm thâm tím trên thái dương cô mà thở dài đau lòng.
Đến giữa trưa liền có người mang một chiếc giường công chúa màu lam tới, đẹp như nước hồ màu lam, có thể dễ dàng cho cô lặn mấy vòng. Được ông dung túng, cô tiếp tục yên tâm thoải mái mà bảo trì thói quen ngủ không nghiêm chỉnh này.
"Bảo bối, biết vì sao lại gọi là Phồn Phồn không?"
Phồn Phồn là nhũ danh của cô.
"Bởi vì thực phiền?" Khi còn nhỏ cô luôn quấn lấy ông, hy vọng ông có thể ở bên mình thật lâu.
Ông cười khẽ, "Tên ta gọi là gì?"
"Thiên Mẫn Chi."
"Mẫn chi sở hệ, vì phồn."
Ngẫm lại, khi đó ông thật sự thương cô, chỉ cần cô muốn ông cũng có thể hái sao hái trăng cho cô, phủng trong lòng bàn tay, che chở mọi bề.
Nếu không phải về sau xảy ra chuyện như vậy ......
"Tiểu Thụ," cạnh cửa truyền đến tiếng sư mẫu, "Ăn sáng."
Ôn Thiên Thụ qua loa thu thập tốt cảm xúc, lên tiếng "Vâng".
Lão Ngô khi còn trẻ luôn phải chịu áp lực lớn trong công việc, tới lúc về già thân thể dần dần không chịu nổi, nhưng lại khuyên không được, thường xuyên thức đêm dựa bàn sáng tác, vô cùng cẩn trọng vì công tác bảo vệ văn vật mà dâng ra chút sức lực cuối cùng, từ trước đến nay buổi sáng lão vẫn thức dậy muộn, trên bàn cơm chỉ có hai người Ôn Thiên Thụ cùng sư mẫu ngồi.
Bữa sáng là cháo mới nấu, trộn lẫn với thịt băm và trứng hành hoa, trên mặt cháo là vài miếng hành xanh miết, mềm mại ngon miệng.
Trên bàn còn có nửa trái dưa leo giòn nộn, do sư mẫu hái ở sau vườn, rau dưa nhà trồng, màu xanh biếc lại không bị ô nhiễm, chỉ cần rửa qua ở trong nước là có thể trực tiếp ăn.
"Tiểu Thụ à, nghe thầy con nói, con rất thích ăn bánh quả hồng kia," sư mẫu cười nói, "Ta chuẩn bị cho con một ít, mang về ăn."
Bà nhìn Ôn Thiên Thụ, ánh mắt từ ái, "Trong núi kham khổ, xem con so lần trước tới lại gầy đi rồi."
"Cảm ơn sư mẫu." Ôn Thiên Thụ cười, thực mau lại cúi đầu húp cháo.
Hồi trẻ cô rời nhà trốn đi, khắp nơi phiêu bạt, đời này gặp được người không tính là nhiều, nhưng luôn được đối xử tử tế, được người yêu thương.
Sư mẫu trong lòng hơi chua xót, đứa nhỏ này tuy rằng đang cười, đau thương luôn ẩn trong mắt, mắt cô quá trong trẻo, dấu không được.
Đó chính là huyết nhục chí thân, nói không còn liền không còn, thậm chí lễ tang cũng không kịp tham dự ...
"Tiểu Thụ, phải sống tốt nhé."
"... Vâng."
Ăn qua cơm sáng, Ôn Thiên Thụ liền chuẩn bị trở về núi, sau khi mưa, đường núi không dễ đi, đến gần giữa trưa cô mới trở lại chùa Thanh Minh.
Trước cửa sơn môn, trái phải là một đôi sống mái sư tử đá chiếm giữ, uy phong lẫm lẫm.
Cô đi lên chín chín bậc thang, rốt cuộc đứng ở nơi ánh mặt trời sáng ngời nhất.
Đi qua đoạn đường thật dài, hai bên đường sườn bia thấp thoáng trong rừng thủy tùng xanh biếc, như ẩn như hiện, Ôn Thiên Thụ tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước theo thứ tự là Thiên Vương Điện, Đại Hùng Bảo Điện cùng Tàng Kinh Các.
Kim Cương trừng mắt, hàng phục bốn ma, Bồ Tát rũ mi, từ bi lục đạo.
Ôn Thiên Thụ xuyên qua tượng trưng thờ phụng "Phong, Điều, Vũ, Thuận" Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Vương Điện, đi vào Đại Hùng Bảo Điện, hai bên sườn là pháp tương khác nhau mười tám vị La Hán, ánh mắt cô thẳng tắp mà mềm mại dừng ở giữa Quan Thế Âm Bồ Tát.
Quan Thế Âm Bồ Tát, đại từ đại bi.
Cô chậm rãi khom người, quỳ gối trên đệm hương bồ.
Chắp tay trước ngực, thành kính mà điệp ở trên trán.
Trước Án châm hương nến, mùi đàn hương dày nặng, gió nhẹ nhàng thổi, khói trắng lượn lờ, làm thế nào cũng thổi không tan hương khí kia.
Cô trằn trọc tới các cổ chùa núi sâu, mấy tháng liền, ngày nào cũng như ngày nào phục hồi bích hoạ, không vì triều bái (triều bái - đại ý là được danh tiếng, được người khác kính ngưỡng), chỉ để nội tâm bình an.
Trước kia cô cũng không thờ phụng thần phật, lúc này lại rũ mi khom lưng, quỳ gối trước mặt bọn họ, chỉ là vì —
Để người cho tôi sinh mệnh kiếp này, ly khổ đến nhạc, vãng sinh niết bàn. (ly khổ đến nhạc, vãng sinh niết bàn – thoát khỏi khổ đau, được hạnh phúc mà đến cõi niết bàn)
Nếu thật sự có kiếp sau, xin cho ông tiếp tục trở thành cha tôi.
Bái xong Bồ Tát, Ôn Thiên Thụ lập tức đi về phía Bạch Tháp, đẩy cửa đi vào, ba người bên trong nghe được động tĩnh đồng thời nhìn lại đây.
Trong tay Lâm Sơn còn đang cầm chổi hút bụi màu trắng nhỏ, "Cô Ôn."
Cao Minh cũng lên tiếng tiếp đón, Triệu Kỳ Kỳ chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, lại dời tầm mắt, hẳn là đã được bạn trai trấn an tốt, kiêu ngạo trên người thoáng thu liễm hẳn.
Tựa hồ vấn đề đau đầu đổi ký túc xá lúc trước cũng bất tri bất giác được giải quyết dễ dàng.
Việc này ở giữa cũng có nguyên do.
Ôn Thiên Thụ đi rồi, Triệu Kỳ Kỳ đương nhiên vẫn tràn đầy không cam lòng, không thể đem mặt mũi xám xịt về trường học, cũng không nghĩ ngồi chờ chết.
Liền tính toán cách ứng phó trong lòng, nhưng người kia ánh mắt cao như vậy, phòng ở nhất định cũng phải là tốt nhất, cô ta trực tiếp đi tìm Liêu Nguyên sư phụ, hy vọng có thể an bài mình đến phòng Ôn Thiên Thụ, vốn dĩ cho rằng còn có chút khó khăn, không nghĩ tới Liêu Nguyên sư phụ thực mau liền đáp ứng.
Liêu Nguyên sư phụ kiến nghị, Triệu Kỳ Kỳ đi trước xem phòng.
Trong phòng lấy ánh sáng rất tốt, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi nhỏ, đồ vật không nhiều lắm, nhưng đều được bày biện chỉnh tề.
Trên cửa sổ trồng một loạt cây xanh, ánh mặt trời chiếu lên thân gỗ, mọc rất tốt, bên cạnh còn có mấy bồn cây nhiều lá, thịt lá to mọng, màu sắc thanh thấu, hẳn là tốn không ít tâm tư mới có thể nuôi dưỡng tốt đến vậy.
Triệu Kỳ Kỳ đối với hết thảy những gì chính mình nhìn đến đều thực vừa lòng, thẳng đến — cô ta đối diện cái giường gỗ kia, đôi mắt không ngừng trừng lớn, thét lên chói tai.
Kia, kia không phải...
Năm ngoái có một bộ phim kinh dị vô cùng hot, nghe nói là ở chùa miếu nơi núi sâu nào đó quay ngoại cảnh, phim nhựa có một màn kinh điển, người nữ áo trắng tóc dài che mặt từ dưới gầm giường bò ra ...
Không, không ... Còn không phải chính là cái giường trước mắt này sao?
Trách không được cô ta ẩn ẩn cảm giác bài trí trong phòng có chút quen thuộc.
Triệu Kỳ Kỳ sợ tới mức phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nghiêng ngả lảo đảo từ trong phòng chạy ra, đầu đụng vào người Cao Minh đang chờ ở bên ngoài.
"Kỳ Kỳ, làm sao vậy?"
"Thật là đáng sợ!" Triệu Kỳ Kỳ cắn răng.
Nghe bạn gái giải thích rõ ràng, Cao Minh không ngừng vỗ vỗ sau lưng cô ấy, tuy rằng trong lòng cảm thấy thật sự có chút chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn dịu dàng an ủi, "Chớ sợ chớ sợ, anh ở đây."
Lâm Sơn ở một bên nhìn không nổi, lành lạnh mà bổ một đao, "Khó trách Cô Ôn kiên trì một mình ở cái phòng kia," cậu cười nhạo một tiếng, "Đại khái là đã sớm đoán được không phải mỗi cô gái đều có can đảm như mình đi?"
Triệu Kỳ Kỳ nghẹn lời, không nói tiếp, sau đó không đề cập tới việc đổi phòng nữa.
Ở trên giường như vậy ngủ, sẽ gặp ác mộng hàng đêm đi?
Ôn Thiên Thụ trước khi đi đã bố trí qua công việc, yêu cầu mỗi người họa một thiên bích hoạ tâm đắc, kiểm tra tỉ mỉ, hoàn thành đến độ cũng không tệ lắm, rốt cuộc tạm dừng tại đó, lại kém lắm cũng không kém hơn nữa được.