Thái dương lộ ra hình dạng hoàn chỉnh phía chân trời, ánh sáng nhàn nhạt ban đầu dần nhiễm mây đỏ xung quanh, ráng màu trải xa, bóng Nhạn Bắc tháp cũng bắt đầu nghiêng trên ngọn cây.
Ôn Thiên Thụ dựa trên vai Hoắc Hàn ngủ bù, Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương để không trở thành bóng đèn đã chạy đến một bên nhỏ giọng nói chuyện, cô gối lên hơi thở mát lạnh quen thuộc, được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, rất thoải mái, nhưng không bao lâu, một trận tiếng cười từ xa tới gần, phá vỡ mộng đẹp.
Hoắc Hàn đang vẽ lại lược đồ đơn giản ảnh tháp biến hóa theo thời gian, nhận thấy cô khẽ cau mày một chút, sau đó tỉnh lại, anh dừng bút, "Là du khách."
Nhạn Bắc tháp là cảnh quan trọng điểm nhất của thành phố Sơn, trong đó lại có một khối đá tam sinh nhân duyên nổi tiếng nhất, tự nhiên hấp dẫn không ít du khách từ ngàn dặm xa xôi đến.
Ôn Thiên Thụ xoa xoa mắt, mê mang "Vâng" một tiếng.
Anh hỏi: "Còn muốn ngủ tiếp không?"
"Không cần." Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước ở chùa Thanh Minh tu sửa bích hoạ, mỗi đêm cơ hồ đều xuất hiện tình trạng mất ngủ, ngày hôm sau tuy rằng tinh thần không đến mức uể oải, nhưng trong lòng lại rõ ràng, chẳng qua là ỷ vào sử dụng trước tinh lực của tuổi trẻ nhưng cũng không phải kế lâu dài.
Nhưng mà, khi đó cô lại vô cùng tham luyến loại cảm giác này.
Có lẽ là cảm thấy tương lai chỉ là một bóng dáng mơ hồ, cũng không biết sẽ gặp được anh một lần nữa.
Ôn Thiên Thụ tiến đến nhìn anh vẽ, có chút kinh ngạc, nhìn không giống do người chưa học vẽ ra, "Anh có học qua phác hoạ sao?"
Hoắc Hàn trầm thấp cười, "Tự học một chút." Đối chiếu với một ít bản vẽ hỏng cô để lại, từng chút từng chút mà vẽ, dùng để tiêu bớt những đêm dài trằn trọc khó ngủ.
Trái tim cô nhẹ nhàng rung động, "Khi nào?"
Cô nhớ rõ khi đó hai người ở bên nhau, anh cầm tới bút chính là công thức hóa học cùng nguyên lý thực nghiệm hóa học, đúng là chưa thấy anh vẽ bao giờ.
Hoắc Hàn không nói chuyện.
Ôn Thiên Thụ nhẹ đâm bả vai anh, "Nói a."
Kỳ thật đã biết đáp án.
Tầm mắt anh có chút mất tự nhiên dừng ở một khối đá xanh cách đó không xa, "Sau khi em rời đi."
Nghe chính miệng anh nói ra năm chữ này, Ôn Thiên Thụ thế nhưng sinh ra một loại cảm giác bị thủy triều lay động, là ánh mặt trời quá chói đi, hốc mắt tựa hồ có cảm giác ấm nóng tràn ra.
Sau khi cô rời đi, anh tham gia bộ đội đặc chủng, trở thành một cảnh sát bảo vệ văn vật, thậm chí học phác hoạ, hết thảy đều có quan hệ với cô.
Ôn Thiên Thụ rũ xuống hai mắt, "Vẽ không tồi, cực cho chân truyền của em."
Hoắc Hàn hơi cong ngón trỏ quát chóp mũi cô, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười: "Chân truyền của em vẫn là để lại cho con của chúng ta đi."
Đáy lòng cô sớm đã tràn lan mật ý, "Anh có nghĩ tới con sao, là con trai hay con gái?"
Hoắc Hàn nói: "Là con gái." Lớn lên giống cô.
"Chắc chắn vậy à," Ôn Thiên Thụ cười đến rung động cả lồng ngực, "Vạn nhất là con trai thì sao?"
"Vậy món nợ này phải tính đến trên đầu mẹ của con trai anh rồi."
"A, sao có thể không nói đạo lý như vậy."
Bên miệng Hoắc Hàn vẫn ngậm một tia cười nhạt, "Phải."
Di động trong túi liên tục rung lên, Đường Hải gọi điện thoại tới.
Anh nghe máy, "Hồ."
"Hoắc Hàn," Đường Hải vào thẳng chủ đề, "Tôi cùng mấy người đồng sự cơ hồ lật từng tấc đất núi Nam Quy lên rồi, vẫn không có phát hiện gì."
Chỉ có hoa hồng đầy núi, hiển hiện trong đầu không bỏ đi được, trở thành ấn tượng sâu sắc nhất.
"Đúng rồi, bên cậu có tiến triển gì không?"
Hoắc Hàn trầm ngâm nói, "Còn đang tiến hành, trước mắt không xác định phương hướng là chính xác hay không." Nhưng chỉ cần có khả năng, nhất định phải đi thử xem.
Từ khi Bạch Dạ nói trên bình hoa có thể tìm được manh mối về Đội trưởng Chu, trong lòng Hoắc Hàn đã hiểu rõ, Chu đại ca đã dữ nhiều lành ít, Bạch Dạ sẽ không cho phép một kẻ "Phản bội" mình tiếp tục sống trên đời này, nhưng dù chỉ còn lại một đống xương khô, cũng muốn tìm được anh ấy.
Đường Hải cùng Thịnh Thiên Chúc sao lại không rõ đạo lý này? Dù có thế nào đi nữa, gặp nguy hiểm lớn hơn nữa, cũng muốn đưa Chu đại ca một đoạn đường cuối cùng.
Nam tử hán đại trượng phu, có máu có thịt có tình có nghĩa.
"Được," Đường Hải nói: "Nhớ giữ liên lạc."
Trò chuyện kết thúc.
Ôn Thiên Thụ nói: "Em có một loại trực giác, Nhạn bắc nam quy chính là như chúng ta nghĩ."
Hoắc Hàn gật gật đầu.
"Đội trưởng Chu là người thế nào?" Ôn Thiên Thụ chỉ biết anh ta đã từng là học sinh của giáo sư Ngô, giáo sư Ngô đánh giá rất cao anh ta, thậm chí đối với việc anh ta mất tích đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng.
Hoắc Hàn từ di động tìm được một tấm hình đã vàng, đàn ông Tây Bắc cao lớn, khuôn mặt cương nghị, anh ôm súng trường đứng dưới tàng cây, ánh mắt lộ ra kiên định.
"Anh ấy chỉ mang theo bọn anh ba tháng."
Nhưng loại tình nghĩa anh em khắc vào xương cốt này lại là cả đời.
Ôn Thiên Thụ cũng trầm mặc theo, chốc lát sau mới lên tiếng, "Chu đại ca có còn người thân không?"
"Cha mẹ anh ấy mất sớm, còn có vợ và con trai sáu tuổi, hiện tại hẳn là học tiểu học."
Trụ cột gia đình sớm đi, chỉ còn lại vợ góa con côi, thật khiến cho người ta thổn thức.
Nhưng anh hùng không cần sự thương hại, vợ con của anh hùng cũng giống vậy.
Du khách ngày càng nhiều, tiếng người ồn ào.
"Anh Hàn, chị Thiên Thụ!" Trên đỉnh Tháp truyền đến tiếng Thịnh Thiên Chúc, khi hai người theo tiếng nhìn qua, cậu đang cùng Dương Tiểu Dương không ngừng đong đưa đôi tay, ý bảo bọn họ nhìn —
bóng Nhạn Bắc tháp đang tiếp cận hướng chính Nam.
Nhạn Bắc đem Nam Quy. (Quy – Về)
Hoắc Hàn kéo theo Ôn Thiên Thụ, "Đi, chúng ta đi xem."
Bọn họ đuổi theo bóng tháp vào rừng cây nhỏ.
Nhạn Bắc tháp trên hẹp dưới phình, phía trên xoay quanh một con rồng đá, ở nơi cao nhất là một viên long châu từ trong miệng rồng đá nhổ ra to bằng quả dưa hấu.
Bóng ảnh ở hướng chính nam.
Long châu trên mặt đất hình thành một cái bóng tròn tròn.
Chân Ôn Thiên Thụ đang được đường tròn của bóng ảnh vòng quanh, gió thổi lá bay, tạt vào bên chân cô.
Hoắc Hàn nhặt nhánh cây cô, lấy cô làm tâm, vẽ một hình tròn đường kính 2 mét, vòng lại phạm vi đại khái.
Lúc này, Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương cũng tránh khỏi đám người chạy tới.
Địa phương này hẻo lánh nên gần như không nhìn thấy bóng dáng những người khác, bốn người đều không nói chuyện, thế giới phảng phất chỉ còn lại những ngọn gió xẹt qua đầu mang đến động tĩnh rất nhỏ.
Một hồi sau.
Thịnh Thiên Chúc nhẹ nhàng hỏi, "Anh Hàn, là ở chỗ này sao?" Chính ở lớp đất dưới chân này.
Hoắc Hàn nói, "Phải."
Rốt cuộc tuổi không lớn, tâm lý cũng tương đối yếu, khó tránh khỏi xúc cảnh sinh tình, Thịnh Thiên Chúc quay người đi hút hút mũi.
Dương Tiểu Dương nhìn cậu khó chịu thành như vậy, trong