"Hàn, anh không sao chứ."
Mặt trên truyền đến thanh âm, ngoài quan tâm còn mang theo nghẹn ngào, là thanh âm êm tai nhất trên đời này, Hoắc Hàn cho rằng mình đã không còn cơ hội nghe được nữa nhưng hiện tại nghe vào trong tai mới chân chính sinh ra loại cảm giác vui sướng vì sống sót sau tai nạn.
Hoàn cảnh lúc trước vẫn rõ ràng trước mắt.
Đồng hồ đếm ngược "Sống lại"như con ngựa hoang thoát cương không hề có quy luật, đem niệm tưởng cuối cùng của anh phá tan không còn một mảnh, khi đó khả năng sống lớn nhất là phải đưa lựu đạn xuống mạch nước ngầm, nhưng thực hiển nhiên, thời gian căn bản không kịp, chỉ có thể tận lực giảm thương tổn của Thịnh Thiên Chúc đang chạy ra ngoài xuống thấp nhất.
Ở thời khắc nguy cấp nhất, đầu óc anh ngược lại bình tĩnh dị thường.
Đơn giản chỉ có hai tâm nguyện.
Một là, nhất định phải sống, bất kể thế nào cũng phải sống sót, cô còn đang chở ở bên trên.
Hai là, nếu thật sự trốn không thoát, vậy thì hãy để thi thể anh dập nát hoàn toàn đi, anh không muốn để cô nhìn thấy hình dáng mình đã hoàn toàn thay đổi, như vậy quá tàn nhẫn. Cô gái của anh tốt như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn nữa.
Hiện thực lại đem tâm nguyện thứ nhất nghiền nát thành bột mịn.
Kỳ thật ngẫm lại, vận mệnh đối với anh cũng không tệ, trách nhiệm trên vai đã chọn vĩnh viễn không hối hận, tiếc nuối lớn nhất không gì hơn là không thể cùng cô sống nốt quãng đời còn lại, cũng không thể cùng cô có một đứa con gái.
Đếm ngược còn lại năm giây.
Anh nhớ tới cô dưới hoàng hôn sa mạc, tươi cười như hoa.
Anh nhớ tới đêm đó trên vách núi, ánh mắt cô nhu hòa, nhẹ giọng nói cùng gió, "Hoắc Hàn, em yêu anh."
Ba giây cuối cùng.
Anh không biết chạy vào nơi nào, trong tối tăm đụng mạnh phải thạch đài, dưới chân bỗng nhiên trống không ... lựu đạn phía trên nổ mạnh, thân thể anh rơi xuống.
Sau tiếng vang đinh tai nhức óc, đá vỡ lăn xuống.
Anh rơi vào hôn mê ngắn ngủi.
Khi nghe được thanh âm của cô, thậm chí còn có ảo giác nó đến từ một thế giới khác, nhưng đau đớn lại tỉnh táo mà nhắc nhở, anh còn sống.
Hoắc Hàn nhìn cửa động đen như mực trên đỉnh đầu, "... Không có việc gì."
Anh lại hỏi, "Thiên Vạn thế nào."
"Bị vài vết thương nhẹ."
Hoắc Hàn thở ra một hơi, "Phồn Phồn."
Mặt trên không đáp lại.
Trái tim anh như bị nắm chặt, lại gọi, "Phồn Phồn?"
Sau một hồi.
"Hoắc Hàn, anh làm em sợ muốn chết. Thật sự, em chưa từng sợ hãi như vậy."
Đêm hôm đó một màn kinh tâm động phách (kinh động đến tim gan, hồn phách-mình cũng không biết nên để thế nào cho hợp) trên vách núi, bởi vì có anh ở bên người, sinh cùng khâm chết cùng huyệt, dù cho phải chết một mình, cũng không có gì đáng sợ.
Mà vừa rồi, thời điểm cho rằng không tìm được anh, trái tim cô sợ hãi tới mức như muốn ngừng đập.
Thời gian giống như cũng ở một cái chớp mắt kia chết đi.
"Xin lỗi. Phồn Phồn, thật xin lỗi ..." Anh liên tục từng câu từng câu mà xin lỗi.
Ôn Thiên Thụ lau mặt một cái rồi đứng lên, "Em đi tìm Tiểu Dương lại đây."
"Được."
Tiếng bước chân mơ hồ giống như đạp ở trong lòng Hoắc Hàn.
Nửa giờ sau.
Hoắc Hàn dọc theo dây thừng trèo lên, một thân xám xịt xuất hiện trước mặt hai người.
"Anh Hàn!" Dương Tiểu Dương trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kích động đến độ không biết nói cái gì mới được.
Hoắc Hàn vỗ vỗ lên vai anh ta, tay mới vừa chạm vào vải dệt, giơ lên là một mảng bụi đất.
Làm xong này đó, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn về phía Ôn Thiên Thụ.
Dương Tiểu Dương cũng ý thức được bóng đèn mình quá sáng, vội vàng vọt đến một bên.
Đôi mắt Ôn Thiên Thụ không hề chớp nhìn anh, thiên ngôn vạn ngữ đều hòa tan trong ánh mắt này.
Hoắc Hàn cong lên khóe môi cực nhẹ, hướng cô mở ra đôi tay.
Cô đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
"Chê người anh bẩn?" Lăn qua mặt đất một chuyến, lật úp lên đá vụn, đất cát mà xuống, bộ dáng anh lúc này thật sự có chút khó coi.
"Anh chết tiệt!" Ôn Thiên Thụ nhẹ giọng mắng, đâm vào trong lòng ngực anh, dùng sức ôm lấy eo anh, tham luyến hít lấy hơi thở độc đáo, cố ý làm ra vẻ ghét bỏ, hít hít cái mũi, "Một thân hôi hám."
Hoắc Hàn kêu lên một tiếng gần như không thể phát hiện, nhẹ vỗ về sau lưng cô, chóp mũi vuốt ve phần cổ của cô, "Ừ, thơm quá."
Anh lúc này thế nhưng còn có tâm tình đùa giỡn.
Dương Tiểu Dương nhìn hai người ôm lấy nhau, chính mình cũng cười hắc hắc, lén lút chuồn đi.
Ôn Thiên Thụ bình tĩnh lại, phát hiện xúc cảm khác thường dưới lòng bàn tay, dường như nhão nhão dính dính, lui về sau một chút, giơ tay muốn tháo cúc áo sơmi anh.
Hoắc Hàn cầm tay cô, "Chỉ là không cẩn thận cọ vào hòn đá, chảy ít máu, không có gì đáng ngại."
Cô dùng sức cắn môi dưới. Diện tích lớn như vậy, sao có thể chỉ chảy ít máu?
Chờ tới bệnh viện, nhìn đến phía sau lưng anh một mảnh máu thịt mơ hồ, tim Ôn Thiên Thụ rung động đau đớn, nhưng một câu cũng không nói, chỉ cầm áo sơmi anh cởi ra, đi đến toilet, vặn vòi nước giặt.
Trong bồn rửa tay quay cuồng một mảng màu đỏ.
Máu kia tựa hồ làm thế nào cũng không sạch được, cô vắt khô, bọt nước nhỏ giọt, còn mang theo màu máu, lại vặn vòi nước, tiếp tục giặt, giặt rồi lại giặt, cô nảy ra xúc động muốn ném áo sơmi vào thùng rác.
Nhưng chung quy cũng không làm thế.
Cô đem áo sơmi đã giặt sạch, treo vào móc áo phơi dưới ánh mặt trời.
Chính mình ngồi trên ghế dài, nhìn gió thổi áo sơmi hơi hơi gợi lên.
Ôn Thiên Thụ ở bên ngoài ngồi nửa giờ, giữa lúc ấy đi nhìn Thịnh Thiên Chúc một cái, nói chuyện với cậu một lúc, thấy không có gì trở ngại, lúc này mới trở lại phòng bệnh, hộ sĩ còn chưa đi, một bên rửa sạch miệng vết thương, một bên nói chuyện cùng Hoắc Hàn.
Khi nhìn thấy Ôn Thiên Thụ tiến vào, mắt anh sáng rực lên, hộ sĩ cũng thấy cô, hơi ngừng nhìn cô, mỉm cười thân thiện.
Tầm mắt Ôn Thiên Thụ dừng ở cái khay nhỏ trên bàn, mặt trên có không ít khối đá vụn, hình dạng khác nhau, lớn nhỏ đều có.
Lại một tiếng "Đông"thanh thúy, hộ sĩ lại ném một hòn đá như hạt đậu nành lên bàn.
Hoắc Hàn không biết nói gì đó với hộ sĩ, cô ấy nhìn Ôn Thiên Thụ liếc mắt một cái, gật gật đầu, đi ra ngoài.
Ôn Thiên Thụ nghi hoặc, rửa miệng vết thương xong rồi?
"Phồn Phồn, em lại đây."
Cô đi qua, ngồi xuống ghế.
Hoắc Hàn nghiêng đầu nhìn cô, "Hộ sĩ nói chuyện với anh, khó tránh khỏi phân tâm, có mấy lần rất đau. Bà xã, em làm giúp anh."
Thì ra vẫn còn biết đau.
Ôn Thiên Thụ nhàn nhạt nói, "Ai là bà xã của anh?"
"Ai trả lời thì là người đó." Đây không phải đạo lý rất đơn giản sao?
Cô cầm lấy cái nhíp nhỏ cùng rượu sát trùng, động tác cực nhẹ gắp từng viên đá nhỏ ra, Hoắc Hàn nhìn đường cong nhu mĩ nơi sườn mặt cô, nhịn không được muốn giơ tay sờ, không cẩn thận tác động vào miệng vết thương phía sau lưng, thấp thấp mà "Tê" một tiếng.
"Đừng nhúc nhích."
Anh quả thực thành thành thật thật không hề động đậy nữa.
Ôn Thiên Thụ phí không ít thời gian mới rửa sạch sẽ miệng vết thương, rốt cuộc cô cũng không phải chuyên nghiệp, động tác có chút mới lạ, vốn định đi kêu hộ sĩ, nhưng Hoắc Hàn không chịu.
Cô đành phải lại giúp anh bôi thuốc.
Cô rửa sạch tay trở về, "Anh không có gì muốn nói với em?"
"Có." Gương mặt người đàn ông kiên nghị hiện lên một tia nhu tình, ý bảo cô lại gần một chút.
Ôn Thiên Thụ hơi hơi cúi người về phía trước.
Anh nói: "Lại gần nữa."
Môi bị cắn nhẹ một cái, Ôn Thiên Thụ nghe được anh nói, "Bà xã, anh yêu em."
Đáy lòng cô sớm đã mềm đến rối tinh rối mù.
"Đừng tưởng rằng nói lời ngon tiếng ngọt liền có thể ..."
Câu nói kế tiếp bị môi anh gặm nhấm, nụ hôn này cũng không ôn nhu, giống như mưa rền gió dữ mang theo tính xâm lược, không cho phép cự tuyệt, môi răng giao triền, lưỡi run rẩy, giống như ... liều chết dây dưa.
Sau khi gió êm sóng lặng.
Anh hôn nhẹ môi anh, "Không nổi giận, được không?"
"Anh đáp ứng em, đây là lần cuối