Từ bệnh viện về đến nhà, vừa lúc kịp bữa trưa, Ôn Thiên Thụ không muốn ăn gì, dưới sự kiên trì của Hoắc Hàn chỉ ăn một chén cháo liền về phòng ngủ, lười đổi áo ngủ, trực tiếp cuộn tròn thành một đoàn nằm trên thảm dưới mặt đất.
Không thấy buồn ngủ nhưng vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt. Như là nghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như cái gì cũng không nghĩ, suy nghĩ giống như gió thổi mây bay chậm rãi lướt qua, khi muốn bắt lấy lại chỉ nắm được hư không.
Vài phút sau, cửa mở, Hoắc Hàn đi vào, mày nhẹ nhíu nhưng rất nhanh lại thả lỏng, anh đi vào phòng để quần áo tìm một chiếc thảm mỏng đắp cho cô.
Ôn Thiên Thụ thuận thế ôm lấy eo anh, gối lên trên đùi anh, "Hoắc Hàn, anh biết hát không?"
Hoắc Hàn sửng sốt, "Biết."
"Hát cho em nghe."
"Muốn nghe bài gì?"
Mấy năm nay đi khắp trời nam đất bắc, thời gian chân chính thuộc về mình cũng không nhiều, các ca khúc lúc học cao trung (cấp 3), đại học được yêu thích cũng đã quên gần hết, nhưng mấy bài hát trước kia ở quân doanh thường xuyên nghe đến nay vẫn còn khắc sâu.
"Gì cũng được."
Hoắc Hàn nhẹ nhàng ngâm nga, "Tiếng ca nhẹ nhàng nhộn nhạo trên mặt nước hoàng hôn, giữa trời chiều nhà xưởng ở nơi xa lóe sáng, đoàn tàu chạy băng băng, ngọn đèn hắt qua cửa sổ xe huy hoàng, dưới tàng cây sơn tra hai thanh niên đem hy vọng tôi ..."
Giọng nam trầm thấp, giống như rót vào tai, dần dần rõ ràng, Ôn Thiên Thụ nghe ra được là bài hát "cây sơn tra" nổi tiếng từ thời Liên Xô cũ, hát thật là dễ nghe a, còn chưa nghe đến hết, cô đã rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.
(Thực ra tra theo lời bài hát thì không ra bài hát này, nói đến bài "cây sơn tra" nổi tiếng thì chỉ có bài hát chủ đề trong phim "Chuyện tình cây sơn tra" của Trương Nghệ Mưu, bài hát này chuyển thể từ bài hát "cây thanh lương trà Ural" của Nga thời Liên Xô cũ, bài hát rất hay, phim rất cảm động, các bạn có thể xem thử)
Hoắc Hàn nghe được tiếng hít thở dần đều đều của cô, lúc này mới bế cả cô lẫn thảm lên, thay áo ngủ sau đó nhẹ đặt lên giường, khóe mắt ướt át của cô chạm phải mu bàn tay anh, một giọt lại một giọt.
Chân chính bi thương là không có thanh âm.
Hoắc Hàn hôn lên khóe mắt cô, mang theo thương tiếc cùng đau lòng, "Khóc đi, anh ở đây." So với nghẹn ở trong lòng, anh tình nguyện cô có thể khóc ra.
Cô nức nở một tiếng, cực kỳ giống mèo con bị người ta vứt bỏ.
Trong không khí nặng nề này, Ôn Thiên Thụ trực tiếp ngủ đến lúc hoàng hôn, ngoài cửa sổ một mảnh vàng cam, cô đi giày ra ngoài ban công, Hoắc Hàn đứng ở dưới lầu, phất phất tay với cô, không đợi anh nói chuyện, cô xoay người liền chạy xuống.
Trước mặt ập tới một làn gió thơm mát nhàn nhạt.
Trong tay Hoắc Hàn đang cầm đồ câu cá, "Dì Hoàng nói cá tôm trong hồ nước rất mập, muốn đi cùng anh không?"
"Muốn!"
"Được," anh giao một cái thùng nhỏ màu lam cho cô, "Em phụ trách bê thùng."
Hồ nước ở sau núi.
Bên cạnh là một gốc cây hồng cao lớn, thời tiết cuối thu, lá gầy, quả mọng, từ xa nhìn lại, trên cây tựa như treo từng chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ.
Hoắc Hàn nắm tay cô, đi khoảng mười phút mới đến.
Ôn Thiên Thụ chọn một vị trí tốt để buông cần câu, "Bùm" một tiếng, quả hồng chín đỏ bị gió thổi lạc, dọa cô nhảy dựng, cô học theo mẹ mình thường nhéo lỗ tai an ủi giống như khi còn nhỏ.
Hoắc Hàn buồn cười.
Cô đi khắp nơi hái hoa bẻ cỏ, ôm một đống trở về để anh bện vòng hoa.
Hoắc Hàn rất nhanh bện xong một cái, kiểm tra một lần rồi đặt trên đầu cô, còn tiện tay bện cho cô một cái nhẫn bằng hoa tươi, chiếc nhẫn tinh xảo mượt mà, hoa tươi diễm lệ được tròng lên ngón tay, đẹp đến không nói nên lời.
Cá tôm trong hồ nước giống như ngây ngốc, chỉ một lát đã câu được hơn phân nửa thùng, thật không có ý tứ gì.
Hoàng hôn trên mặt nước như được trải một tầng lá vàng, anh nhặt mấy cục đá mỏng, hai ngón tay thon dài kẹp lấy, búng bay ra, ánh vàng kim trên mặt nước liên tiếp nhảy lên, nháy mắt lại biến mất không thấy đâu.
"Thật lợi hại," Ôn Thiên Thụ đứng ở phía sau anh, "Dạy em dạy em."
Hoắc Hàn đỡ eo cô, kiên nhẫn dạy, học sinh thông minh học một lần là biết, căn bản không cần phí quá nhiều tâm tư, hai người rất nhanh lại quay ra ôm hôn chọc cho quả hồng trên cây rơi liên tục.
Chiều hôm từng tầng bao phủ lại.
Bữa tối ăn cá nướng đá phiến cùng tôm muối tiêu.
Hoắc Hàn gỡ bỏ xương cá, lột vỏ tôm, hai cái chén lớn dần dần được lấp đầy thành một tòa núi nhỏ.
Ôn Thiên Thụ được ăn đến no, đuôi mày khóe mắt đều giãn ra, anh thật ra lại không ăn mấy, cuối cùng cũng chỉ là nhặt còn thừa lại của cô đối phó qua loa.
Hoắc Hàn thu hết đồ vật vào phòng bếp, mới vừa rửa tay sạch sẽ đi ra liền thấy Ôn Thiên Thụ đang cầm di động của anh, "Cục phó Trần gọi điện."
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ quả lắc, 9 giờ tối.
Anh đặt mâm đựng trái cây trong tay trên bàn, nghe máy, "Cục phó Trần."
"Hoắc Hàn, chúng ta mới nhận được tin tức xác thực, tập đoàn "Ty" từ Thâm Thành dời đi một lô văn vật hướng về Cảng Thành, thời gian vào đêm mai ..."
"Được," Hoắc Hàn nói, "Tôi đã biết."
Anh cắt đứt điện thoại.
"Làm sao vậy?" Ôn Thiên Thụ phát hiện thần sắc anh khác lạ.
"Có nhiệm vụ."
Cô nhìn bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, "Hiện tại phải đi sao?"
"Ừm," Hoắc Hàn gật đầu, "Đợi lát nữa sẽ có người tới đón."
Còn may là thành phố Tây Giang cách Thâm Quyến chỉ có ba giờ xe chạy, Đường Hải cùng Thịnh Thiên Chúc bọn họ đều đã đến nơi, Cục phó Trần đã cho anh thêm nhiều thời gian rồi.
Môi anh nhấp thành một đường thẳng tắp, sườn mặt thoạt nhìn đặc biệt lạnh lẽo.
Không đến vài phút, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, xem ra khi trò chuyện cùng cục phó Trần thì người tiếp anh đã sắp tới rồi, Ôn Thiên Thụ đè nén hô hấp.
Hoắc Hàn đơn giản kiểm tra súng cầm tay, cô bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy anh, "Sẽ... rất nguy hiểm sao?"
Làm sao bây giờ?
Cô gái của anh hiện tại dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay liền ...
Trong lòng có thanh âm nói, không được lừa cô.
Những vẫn là muốn lừa gạt.
"Chỉ là nhiệm vụ thường lệ, tính nguy hiểm không cao," anh quay đầu lại cắn khóe môi cô một chút, "Chờ anh."
"Chờ một chút."
Cô buông tay ra, từ trên sô pha lấy tới một cái khăn quàng cổ dương nhung từng vòng bọc lên cho anh, thanh âm mang theo giọng mũi, "Cái này ấm áp, đừng sợ người khác chê cười, nhìn không ra là kiểu nữ."
Hoắc Hàn thở ra một hơi, hai mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt này, người phụ nữ của anh, xinh đẹp tinh tế mềm mại, nhưng trong xương cốt là một cỗ dẻo dai, một lòng tràn đầy đều là anh.
Bảy năm.
Không phải chỉ có anh chờ tại chỗ.
Thanh xuân của con gái quý giá hơn nhiều so với anh.
Hoắc Hàn tay dài choàng tới, khóa cô trong lòng ngực anh, cúi đầu hôn lên.
Ngựa quen đường cũ, từ môi tâm tới khóe môi, cạy mở hàm răng, bao lấy đầu lưỡi mềm ngọt kia, khẽ cắn rồi lại mút mạnh ... Cô đã được anh dạy đến nhuần nhuyễn, sức lực ngang anh, tất cả cảm xúc đều hòa tan trong cái hôn sâu này.
Lại một cái tiếng còi vang lên.
"Anh đi đây."
Môi Ôn Thiên Thụ nóng rát, đã hơi hơi sưng lên, bộ