"Hoắc Hàn," Ôn Thiên Thụ đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, "Ánh trăng đêm nay thật lớn thật tròn."
"Hôm nay là mười sáu."
"Thời gian trôi qua thật nhanh." Ôn Thiên Thụ kéo bức màn lên, ánh trăng lạnh lẽo bị che ngoài cửa sổ, cô đi đến mép giường ngồi xuống, mu bàn tay chạm chạm trên trán anh, "Còn sốt nhẹ."
"Không đáng ngại," Hoắc Hàn quay đầu đi thấp giọng ho khan, "Sáng mai khẳng định sẽ khỏi."
Cô xoay người bò lên trên giường, chui vào trong, chăn đã được nhiệt độ cơ thể anh ủ ấm, cô theo thói quen tính đi tìm eo anh những vừa chạm được tới thì tay bỗng nhiên bị anh nắm lấy.
"Phồn Phồn, đêm nay chúng ta chia chăn ngủ."
Cô dựa trên bả vai anh, không nói lời nào, nhắm mắt lại làm bộ như mình đã ngủ rồi.
Hoắc Hàn buồn cười nhẹ nhéo nhéo lỗ tai, vuốt ve vài cái trên mu bàn tay cô rồi mới buông ra, lấy một bên chăn đắp cho chính mình lại nghiêng người đưa lưng về phía cô nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Đêm im ắng.
Chỉ có tiếng hít thở của nhau nhẹ nhàng đan chéo.
Ôn Thiên Thụ cũng bất tri bất giác ngủ mất, nhưng ngủ cũng không sâu, mơ mơ màng màng làm một giấc mộng, mơ thấy mình trở lại trên vách núi Tương Tư Lĩnh, trời đầy sao rơi xuống, ánh sáng như lưỡi dao, cắt đứt dây leo trong tay Hoắc Hàn, trên cánh tay anh cũng bị cắt xuống một vết thương thật dài, sau đó hai người rơi thẳng xuống...
Loại cảm giác không trọng lượng này quá rõ ràng, tựa như đã thực sự phát sinh, Ôn Thiên Thụ đột nhiên mở bừng hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên mặt thảm dưới đất, chiếc chăn nguyên bản đắp trên người lại một nửa đáp ở mép giường, một nửa bị cô đè dưới thân.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, nhìn đến người trên giường vẫn ngủ say liền thở phào một hơi.
Thì ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Cô không quan tâm xốc lên góc chăn của anh bò vào, vẫn cảm thấy không yên tâm liền bắt lấy tay anh, dùng năm ngón tay chặt chẽ khóa trụ.
Hoắc Hàn trước khi ngủ đã uống thuốc có thành phần an thần, cho nên một giấc này ngủ thật sự sâu, nhưng tổng cảm giác có gì đó không thích hợp, chăn trên người sao lại nặng như vậy? Ép khiến anh một đêm đều có chút hô hấp không thuận.
Tỉnh lại vừa thấy, không khỏi mỉm cười.
Bà xã giống như con koala đang treo chính diện trên người anh, không chỉ có eo bị cô ôm, hai chân cũng bị cô đè nặng, có thể không nặng sao?
Lúc này trời còn chưa sáng hoàn toàn, trong mông lung lộ ra điểm ánh sáng nhạt.
Hoắc Hàn sốt quả nhiên hết, nhưng vẫn là có chút ho khan lại cố nén, sợ đánh thức người trong lòng ngực.
Anh hơi hơi buông xuống tầm mắt, nhìn thấy cô ngủ miệng khẽ nhếch, hàm răng tuyết trắng, môi là màu đỏ nhạt, nhưng thoạt nhìn có chút khô, ngón tay anh chạm vào môi cô, có thể cảm giác được hoa văn rất nhỏ ở mặt trên —như từng đường hạnh phúc rõ ràng.
Anh cách ngón tay hôn cô, vừa chạm liền rời khỏi.
Sắc trời hoàn toàn sáng tỏ, Ôn Thiên Thụ rốt cuộc có dấu hiệu tỉnh lại, đầu tiên là lông mi đen dài nồng đậm run rẩy hai cái, tiếp theo mí mắt mở, con ngươi màu đen lộ ra, lại rất ngây thơ mà xoa xoa, rốt cuộc đem tầm mắt xoa rõ ràng.
Một gương mặt thanh tuấn nhảy vào ánh mắt cô.
Ôn Thiên Thụ bị cận thị nhẹ, nhưng ngày thường trên cơ bản đều không mang mắt kính.
Có lẽ là cảm thấy trên thế giới này có rất nhiều người đều không phải chỉ dùng mắt thường là có thể thấy rõ.
Trán cô đè lên trán anh, cảm giác độ ấm bình thường, là đã hạ sốt. "Chào buổi sáng."
Hoắc Hàn bị tóc dài của cô phất đến cổ hơi ngứa, thanh âm mang theo ý cười khàn khàn, "Chào buổi sáng."
Không thể miêu tả.
Hô hấp ấm áp của cô dán bên tai anh, "Yêu cầu em ... hỗ trợ sao?"
Sau một hồi náo loạn, thời gian nhanh chóng đến 8 giờ rưỡi.
Ôn Thiên Thụ đem khăn trải giường, chăn đắp ném vào máy giặt sau đó ôm chăn đến ban công phơi, khi trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy Hoắc Hàn đã thay đổi một bộ quần áo khác, không phải quần áo ở nhà bình thường, nhìn còn khá trang trọng, cô khó được sửng sốt, "Lại muốn đi ra ngoài sao?"
Hoắc Hàn vài phút trước nhận được điện thoại của Cục phó Trần, đơn giản nói mấy câu liền cắt đứt, nhưng tâm tình còn có chút khó có thể bình phục, ngừng trong chốc lát mới gật gật đầu, "Ừm."
"Giống như lần trước?"
"Không phải."
Xem thần sắc anh, cảm giác cũng không phải tâm tình ngưng trọng, cô lại hỏi, "Muốn đi bao lâu."
"Còn chưa biết."
Cô nhẹ bĩu môi, "Có thể mang em đi cùng không?"
Ôn Thiên Thụ chỉ là thuận miệng hỏi, anh lại xem là thật, khẽ cau mày, tựa hồ tự hỏi cái gì, "Anh xin chỉ thị của Cục phó Trần."
Thật đúng là bị hấp dẫn? Mắt Ôn Thiên Thụ sáng rực lên.
Một lát sau, Hoắc Hàn thu di động đi tới, "Có thể."
Cô lập tức nhảy lên người anh.
***
Ánh nắng ngày mùa đông vừa mềm mại vừa ấm áp, giống như bầu trời rơi xuống từng sợi chỉ vàng, trong hoa viên có hai đứa nhỏ chạy đuổi nhau, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo pháo lông vũ màu trắng chạy theo phía sau một đứa bé, "Tiểu tổ tông, nhỏ giọng chút, đừng làm ồn người khác!"
Hai ông bà già tóc trắng như sương ngồi dựa vào ghế dài phơi nắng, ngồi lâu rồi, phía sau lưng liền nóng hừng hực, bà lão hiền lành cười đáp lời người phụ nữ, "Cô gái thật là có phúc khí, đôi song sinh này nhìn thật lanh lợi đáng yêu."
Người phụ nữ kia gọi là Kiều Tuyết Đồng, ngoại trừ hai con trai, trong nhà còn có một đôi song sinh nữ, ông xã năm nay lại cân nhắc muốn sinh lần thứ ba... Cô gái cũng cười theo, ngoài miệng lại nói, "Nghịch ngợm muốn chết, quản cũng không quản được."
Hai bé trai lớn lên giống nhau như đúc nghe được mẹ mình nói bậy, nháy mắt le lưỡi giống y hệt nhau rồi lại chạy đi, Kiều Tuyết Đồng chạy nhanh đuổi theo.
Trong phòng bệnh lầu hai.
Tiểu Tằng chậm rãi mở to mắt, lại dùng sức nhắm lại.
Một lần chớp mở mắt này, phảng phất như được sinh ra lần thứ hai.
Đau đớn trên người là chân thật, ngửi được mùi nước sát trùng là chân thật, thanh âm loáng thoáng truyền đến kia cũng ... là chân thật!
Một lần nữa hắn nhìn hết thảy chung quanh, ánh mắt mang theo thành kính cùng trang trọng, hắn nhìn trên người chính mình mặc áo bệnh nhân xanh trắng đan xen, nhìn chân bó thạch cao bị treo ở cuối giường, tim đập như sấm nổ, bùm bùm, một tiếng lại một tiếng.
Trái tim hắn đang đập!
Hắn có chút gian nan muốn đi sờ sờ nó.
Tiểu Tằng biết trái tim mình khác hẳn với người thường, nhưng này cũng không phải có nghĩa một người sinh ra đã có sẵn kim bài miễn tử, phàm là viên đạn chỉ lệch đi một chút là có thể lập tức đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Sơn Ưng đối với kẽ hở mỏng manh kia nắm giữ thật sự quá tốt, vừa tạo ra biểu hiện tử vong giả, lại không thật sự đoạt đi sinh mệnh hắn.
Nói thật thì dưới tình hình hung hiểm như vậy, hắn chưa bao giờ ôm hy vọng xa vời chính mình có thể toàn thân mà lui.
Chính mình đã rời khỏi, nhưng Sơn Ưng vẫn còn hãm sâu trong đầm rồng hang hổ.
Tiểu Tằng giơ tay che lại đôi mắt, nhưng chất lỏng ấm áp vẫn dọc theo khóe mắt chảy xuống, hắn đã rất nhiều năm không khóc, khóc làm hắn có một loại cảm giác chân thật rằng mình còn sống ở trên đời này.
"Đã tỉnh?" Hộ sĩ đi vào.
Từ trong miệng hộ sĩ, Tiểu Tằng đã biết tình hình tối hôm qua mình được cứu.
"Cậu cũng là vận khí tốt, khi đó vừa vặn có một con thuyền đánh cá đi qua, bọn họ là cố định mỗi tuần năm buổi tối đều ra biển, à đúng rồi,