Nhà của Hoắc Khánh Quân ít ánh sáng chỉ có một cửa sổ nhỏ duy nhất bị che bởi những tấm rèm như vải vụn.
Giường hành quân được tìm thấy ở chợ cũ ngồi xổm bên vách tường loang lổ, giống như một tù nhân suy dinh dưỡng, trên giường phủ một tấm ga trải giường ẩm mốc.
Trong phòng bài trí lộn xộn không chịu nổi, những cuốn sách nằm lăn lóc trên sàn và dưới chiếc bàn nhựa đều liên quan đến luật hình sự hoặc toán học.
“Có người đặc biệt tới cúng tế hắn,” đế giày Thời Sơn Duyên tránh những cánh hoa ở cửa, “vẫn là mang theo hoa bách hợp.”
Yến Quân Tầm bị thu hút bởi bức tường phía sau chiếc bàn nhựa phủ đầy giấy nháp, đều là Hoắc Khánh Quân làm toán, giảng bài.
Yến Quân Tầm đến gần thêm vài bước, không chạm vào những bản nháp này, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy dòng chữ viết nguệch ngoạc trong đề toán dày đặc ——
Tôi bị oan.
Đây là chú thích duy nhất của Hoắc Khánh Quân trong bản nháp, bất luận chữ viết tay lớn nhỏ, hắn đều viết rất mạnh.
Đầu bút đâm thủng giấy nháp, mực từng đoàn từng đoàn nhuộm đen đề toán học, hắn giống như điên cuồng tự chứng minh.
“Hoan nghênh ——” trên giường hành quân bỗng nhiên truyền đến tiếng máy móc, chỉ nói hai chữ, liền lâm vào tiếng thì thầm “tư”, vài giây sau tiếp tục nói, “Anh đã về rồi.”
Thời Sơn Duyên nhìn thấy một con robot nhỏ rất cũ bên gối của Hoắc Khánh Quân, trên đầu đội mũ hình elip, ôm chăn, lặp đi lặp lại: “Anh đã trở lại rồi.” ”
“Món đồ chơi nhỏ đã bị loại bỏ từ một trăm năm trước.” Thời Sơn Duyên nhìn con robot nhỏ một lát rồi hỏi, “Ngươi ở đây sao?”
Đôi mắt điện tử giống như kính bảo hộ của robot nhỏ lấp lánh ánh sáng yếu ớt, trả lời theo hệ thống thiết kế: “Đúng vậy, tôi ở đây, đây là nhà của tôi.”
“Rất ngoan,” Thời Sơn Duyên dừng một chút, “ba ngươi đâu?”
“Tôi không có ba.” Robot nhỏ không thể hiểu được sự thay đổi giọng điệu của con người, “Lão sư, hoan nghênh anh về nhà.”
Robot nhỏ này được phát minh để dạy trẻ em nói chuyện, chúng có thể nhận thông tin đơn giản nhất và có thể giao tiếp một chút với trẻ em, về sau nó được thay thế bằng hệ thống thông minh, ở Khu Quang Quỹ, Quang Đồng và các Khu vực phát triển khác nó đã được xem như sưu tập đồ cổ.
Chúng nhỏ và thông minh hơn một chút so với chó bình thường.
Tiểu tử kia được Hoắc Khánh Quân chăm rất tốt, ngoại trừ cũ, tứ chi đều sạch sẽ.
Nó không thể phân biệt được Hoắc Khánh Quân là ai, đơn thuần coi những người hoạt động trong căn phòng này là Hoắc Khánh Quân.
Nó không có tính công kích, cũng không có tính cảnh giác, chỉ biết dựa vào số liệu phân tích cũ kỹ của mình trò chuyện với mọi người.
Thời Sơn Duyên cùng robot nhỏ nói chuyện, âm thanh của người đàn ông bên cạnh chơi game cũng rõ ràng.
Yến Quân Tầm bị hai loại âm thanh vây quanh, hơn nữa nhìn không rõ cửa sổ nhỏ trên cao, điều này làm cho hắn cảm thấy không khỏe.
Hung thủ không có tới đây.
Yến Quân Tầm ở chỗ này không phát hiện dấu vết của cô ta, nơi này đều là dấu vết của Hoắc Khánh Quân.
Cửa sổ chưa bao giờ được đóng, lẽ ra nó phải được đóng kín.
Cây bút không được đậy nắp của Hoắc Khánh Quân vẫn ở trên bàn, sách giáo khoa bị đè nén vẫn nguyên dạng.
Không có dấu chân của người khác trên chồng sách gục xuống bên cạnh chân của Yến Quân Tầm, chỉ có Hoắc Khánh Quân.
Tại sao cô ta không vào?
Cô ta không tìm được lý do.
Không, không.
Yến Quân Tầm nghĩ, nếu cô ta muốn đến thì chắc chắn có cách.
Cô ta bị ám ảnh bởi mục tiêu, và cô ta cũng bị ám ảnh bởi điều kiện sống của mục tiêu.
Cô ta tuần tra như một nữ hoàng, đây là lãnh thổ của cô ta.
Nhưng cô chưa từng tới nhà của Hoắc Khánh Quân, cô không biết nhà của Hoắc Khánh Quân ở đâu, và không muốn đến.
“Ngươi sẽ hát bài hát nào?” Thời Sơn Duyên cùng robot nhỏ nói chuyện.
“Tôi không thể hát,” robot nhỏ nói, nó trì độn mà nâng cánh tay lên, và giữ một bên tai của mình, “Nếu anh muốn nghe nhạc, tôi có thể mở nó.”
Thời Sơn Duyên lại nói “Mở cho tôi nghe một chút.”
Robot nhỏ đứng yên năm giây, sau đó Thời Sơn Duyên và Yến Quân Tầm nghe được tiếng mưa dày đặc thấm vào tai, làm Yến Quân Tầm ở dưới lớp áo phông run rẫy khó chịu, hắn thật sự không thể thích ứng với loại hoàn cảnh ẩm ướt này.
Nhưng tiếng mưa kéo dài, nó đập vào vũng nước, bao phủ dòng suối, giống như một khu rừng rậm rạp đang thở, đó là âm thanh ru ngủ.
Robot nhỏ chỉ chọn phát lại đoạn nhạc thường xuyên nhất, cho thấy Hoắc Khánh Quân thường cần phải ngủ với tiếng mưa.
Hắn dường như muốn ngâm cơ thể của mình trong căn phòng tối tăm và ẩm ướt.
Hắn ở lại trong cái khe hẻo lánh và đổ nát này, cuộc sống không có lửa, không có nắng, chỉ có mưa.
“Tắt đi.” Yến Quân Tầm bỗng nhiên quay đầu lại.
Hắn cảm giác rất không tốt, cả người dính dính, như thể đã nằm trên giường hành quân này.
Khi hắn đang nói chuyện thì nhìn thấy trên góc chăn đắp trên người robot nhỏ, nó được mua vào ngày Hoắc Khánh Quân biến mất.
Hoắc Khánh Quân dùng chăn bông đắp nó lại, có lẽ là sờ sờ đầu của nó, sau đó kẹp xấp bản nháp chưa đóng gáy của mình rồi đi ra ngoài.
“Tạm biệt lão sư.”
Con robot nhỏ vẫy tay chào hắn như bình thường.
Tạm biệt lão sư.
Hoắc Khánh Quân đi ra ngoài trong tiếng mưa, sau đó biến thành khối xác ngâm trong cống thoát nước.
Yến Quân Tầm nhớ rõ tất cả các chi tiết trong tư liệu, tựa như Thời Sơn Duyên nói, hung thủ cởi quần áo Hoắc Khánh Quân ra, cô không biết cách phân xác.
Cô đẩy Hoắc Khánh Quân lên nơi hành quyết hai người trước đây, tập mãi thành thói quen mà ấn thân thể hắn xuống.
Cô cũng đeo găng tay cao su dọn dẹp.
Nhưng dụng cụ bị cùn cắt không được trơn tru, và thịt được xử lý không tốt.
Không nên là cái dạng này, Yến Quân Tầm nhanh chóng nghĩ.
Đây là nạn nhân thứ ba của cô, cô đã biết phải ra tay từ đâu, nhưng xử lý thi thể của Hoắc Khánh Quân là tồi tệ nhất
Hoắc Khánh Quân lúc ấy có thể còn sống, hắn chưa chết, hắn giãy dụa.
Yến Quân Tầm hô hấp khẽ dồn dập, tiếng mưa chết tiệt trong phòng còn đang vang lên, hắn cảm giác máu bắn tung tóe lên mặt mình.
Bảng đen trong đầu vang lên tiếng viết tay, âm thanh chơi game của người đàn ông bên cạnh giống như cào cào đụng vào suy nghĩ của Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm ở trong bảng đen cùng hình ảnh tưởng tượng không ngừng chuyển đổi, tựa như đang ngồi xổm ở công trường xem phim đen trắng, toàn bộ đầu óc đều chất đầy tin tức.
Con mẹ nó, ồn muốn chết!
Yến Quân Tầm muốn nhấc cổ áo của người đàn ông nhà bên cạnh, đập đầu hắn lên bàn, tắt trò chơi của hắn
Đừng làm phiền tôi, đừng làm phiền tôi!
Yến Quân Tầm im lặng lẩm bẩm, mang theo ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Thời gian vừa vặn quay đến sáu giờ, tiếng ầm ầm quang thiết vận chuyển trực tiếp dời non lấp biển mà nghiền lại đây, phương tiện vận tải hạng nặng đè đến làm cả khu vực đều run rẩy.
Đống sách dưới bàn nhựa hoàn toàn xụi lơ, thanh âm quang thiết quá cảnh giống như sóng lớn nuốt chửng tất cả tiếng ồn.
Hung thủ giết chết Hoắc Khánh Quân ở đài phân xác.
Quá dễ dàng, cô ta phải mượn một vật gì đó.
Cô sẽ không vật lộn với bọn họ, cô có biện pháp làm cho bọn họ vô pháp đánh trả.
Cây bút trên bàn nhựa bị đập vỡ