Kỳ thật Trần Tú Liên có cảm tình với máy mài này, nó đã giúp cô rất nhiều, giống như người bạn trung thành nhất của cô, chỉ là quá cũ.
Cô muốn đặt Hà Chí Quốc lên, muốn đặt tất cả Hà Chí Quốc lên, nhưng có quá nhiều Hà Chí Quốc, bọn họ chen chúc trong tờ báo ở tầng hầm, Trần Tú Liên xé cũng không hết.
Hà Chí Quốc trước kia khi đánh Trần Tú Liên thường xuyên nói một câu, hắn nói mình luyện khí công, khi còn bé luyện cùng sư phụ, không giống người bình thường, từ lầu ba rơi xuống cũng không bị ngã chết.
Trần Tú Liên vốn không tin, nhưng bây giờ cô tin điều đó, Hà Chí Quốc có ở khắp mọi nơi.
Cô nhớ rõ mình đã kéo Hà Chí Quốc từ tầng trệt xuống, nhét vào máy mài, cô nhớ rõ từng bước đi của mình vào lúc đó.
Nhưng buổi sáng khi cô tỉnh dậy, Hà Chí Quốc vẫn đang nói chuyện với cô bên tai.
Hôm đó cô nấu cháo, ăn sáng với Hà Chí Quốc trong tầng hầm.
Cô hỏi Hà Chí Quốc có ăn không, Hà Chí Quốc không nói chuyện, cô liền tự mình ăn.
Để ngăn Hà Chí Quốc nói tiếp, cô cũng bỏ Hà Chí Quốc vào cháo.
Trần Tú Liên bị ánh đèn tầng hầm làm cho choáng váng, cô vuốt ve máy mài, dán mặt mình lên.
Máy mài rất lạnh, lạnh đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi của cô rất thoải mái.
Cô nhớ đến người đàn ông cuối cùng nằm trong tầng hầm.
Tên hắn là gì, cô đã quên nhưng cô biết đó cũng là Hà Chí Quốc.
Hà Chí Quốc rất biết giả vờ, trước kia hắn nói chuyện với cục thanh tra, nói hắn không có bạo lực gia đình, là vợ hắn không bình thường, hắn không có bạo lực gia đình, hắn bị oan.
Cúp điện thoại liền túm tóc Trần Tú Liên xuống lầu, nhốt cô vào tầng hầm, muốn cô tỉnh lại và yêu cầu cô viết một lá thư bảo lãnh cho hắn.
Hoắc Khánh Quân đã nói gì khi nằm đây?
Hắn cũng nói, không có cưỡng hiếp, hắn bị oan.
“Tôi biết sự thật,” Trần Tú Liên nhìn máy mài nói, “Bản tin đều là sự thật, những gì được viết trên đó sẽ không sai, ông chính là giảo biện.”
Máy mài sẽ không trả lời.
Trần Tú Liên tiếp tục: “Về sau bọn họ đưa tin về tôi, cũng sẽ nói sự thật, tôi giết Hà Chí Quốc là bởi vì hắn phạm pháp.
Tại sao phạm pháp lại được thả ra? Thả ra sẽ xảy ra vấn đề.
Hà Chí Quốc trước đây hãm hiếp tôi, cục thanh tra không bắt được hắn, hắn ở bên ngoài tiếp tục hãm hiếp tôi, đánh tôi.
Tôi làm sao bây giờ? Tôi làm chuyện tôi nên làm.”
Tầng hầm rất ẩm thấp, mùi máu tanh hôi thối.
Trần Tú Liên mở to hai mắt, bên trong ánh mắt trống rỗng, cô nói: “Hà Chí Quốc không còn, tôi sẽ tự thú.
Tôi không muốn sống, tôi cùng hắn đồng quy vu tận.
Cầm Cầm không phải bị đánh nữa, về sau vui vui vẻ vẻ mà đi học.”
Lũ chó ló đầu ra khỏi khe cửa, và sủa vài cái.
Trần Tú Liên nói: “Suỵt”
Đáng tiếc không kịp, cô lại nghe được Hà Chí Quốc tỉnh lại.
Hà Chí Quốc cả ngày đều nói “thao mẹ mày” và không coi cô như một con người.
* * *
Hung thủ chưa từng dùng số ID của mình, cho nên dấu vân tay cô để lại trên ảnh của Hoắc Khánh Quân không khớp với ID ra vào Tiểu Khu Phổ Lợi.
Hệ thống nhập và xuất này chỉ yêu cầu bên kia khai báo số ID của họ, và sau đó lưu chúng.
Khương Liễm đã thực hiện một cuộc điều tra về công ty dọn dẹp và công ty chuyển nhà hợp tác với Tiểu Khu Phổ Lợi, hắn cho rằng hung thủ đang ở chung quanh đối tượng kiểm tra.
Đây là mạng lưới xã hội của cô ta, từ đó cô nhận được thông tin nạn nhân mà cô muốn.
Thanh tra điều tra thông tin xã hội của từng người một, bạn bè và người thân của họ đều nằm trong phạm vi điều tra.
Hệ thống giám sát so sánh dấu vân tay của tất cả mọi người, nhưng không ai đúng.
Yến Quân Tầm không thấy tin tức của Khương Liễm, hắn chỉ muốn đuổi người đi theo về nhà.
Gấu Trúc ngồi trên thảm và hiển thị album điện tử của nó cho Thời Sơn Duyên xem.
Thời Sơn Duyên thật sự như là bạn của Gấu Trúc, dùng sự kiên nhẫn của anh dễ như trở bàn tay giành được sự tín nhiệm của Gấu Trúc, trong nháy mắt lúc Yến Quân Tầm ra cửa, Gấu Trúc đã kể tất cả chuyện cũ của nó.
“Tôi từng là một hệ thống quản lý thú cưng xuất sắc.
Sau đó, cửa hàng thú cưng đóng cửa và chủ sở hữu ban đầu bán tôi cho thị trường buôn bán hệ thống cũ.
Tôi ở đó vài năm và tôi không thể nhớ được nhiều”, Gấu Trúc nói với một giọng nặng nề.
Nhưng quê hương tôi không nên ở đây.
Môi trường ở đây quá tệ, tóm lại, khi tôi tỉnh lại, tôi đã là hệ thống trong nhà của Yến tiên sinh, Ý nghĩa cuộc sống của tôi là bảo vệ Yến tiên sinh như con, đây là số ID của tôi.”
“Quá chuyên nghiệp,” Thời Sơn Duyên Sơn ngưỡng mộ tiếp nhận số ID của Gấu Trúc, “Chăm sóc con nhỏ rất mệt mỏi phải không?”
“Vậy cũng không có,” Gấu Trúc cho Yến Quân Tầm mặt mũi, “Yến tiên sinh rất ngoan.”
“Tôi biết.” Thời Sơn Duyên nhìn về phía Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm đối mặt với Thời Sơn Duyên.
“Tôi quên mất,” Thời Sơn Duyên bỗng nhiên từ trong túi móc ra bật lửa, chậm rãi đặt lên bàn trà, “Có một món quà nhỏ muốn tặng cho cậu.”
“Bật lửa không phải là thứ tốt,” Gấu Trúc quá béo, khoác bụng, nhìn trái phải nhìn hai người bọn họ, “Yến tiên sinh muốn cai ——”
Gấu Trúc mô phỏng đột nhiên biến mất, nồi trong phòng bếp phát ra tiếng súp luộc “lẩm bẩm”, toàn bộ phòng khách đều yên tĩnh lại.
“Anh có thể đi về,” Yến Quân Tầm nói, “Tan tầm.”
“Khương Liễm còn đang gửi tin nhắn cho cậu,” Thời Sơn Duyên ý bảo Yến Quân Tầm xem, “Có lẽ là thông báo làm thêm giờ đây?”
“Tôi chưa bao giờ làm thêm giờ.” Yến Quân Tầm vừa dứt lời, máy phát ID liền vang lên.
Hắn nhìn số lạ hiện lên trên quang bình, hơi nhíu mày, bấm kết nối.
“Xin chào.”
Phản ứng của phía bên kia là sự im lặng, Yến Quân Tầm ở mấy giây im lặng nhạy bén cảm giác không ổn.
Hắn quyết đoán mà cắt đứt điện thoại, mở ra quang bình trong nhà.
Khuôn mặt đáng ghét của Lưu Thần ở ngay trước mắt, hắn tây trang giày da, kiểu tóc rất gọn gàng, ngồi trước ống kính như một người đàn ông thành đạt.
Hắn biểu tình nghiêm túc đối với ống kính nói: “Bây giờ tôi có lý do để lên án cục thanh tra cẩu thả trong nhiệm vụ, bọn họ tìm hỗ trợ thần bí bên