Sữa trong phòng bếp sôi “ùng ục” sủi bọt, Thời Sơn Duyên ngửi thấy một chút mùi, anh đưa tay tắt lửa, thuận tiện rót sữa xuống.
Âm thanh của quang thiết trên đỉnh đầu bao phủ tiếng mưa.
Tóc của anh không được gọn gàng như là bị Yến Quân Tầm lây bệnh, sau đầu cũng vểnh lông.
“Gấu Trúc tỉnh ngủ rồi?” Thời Sơn Duyên vén rèm cửa phòng bếp lên, đối với Yến Quân Tầm nói, “Tôi tưởng nó.”
“Vậy phải xem khi nào Khương Liễm đến,” Yến Quân Tầm ở trong đống sách, không ngẩng đầu, “Tiểu Quất Long đã gửi tin cho hắn.”
“Mấy giờ hắn đến?” Thời Sơn Duyên nói, “Cậu dự đoán thử thời gian chính xác hắn đến đi.”
Yến Quân Tầm nhìn thấy trang 14 của truyện tranh, liền nói: “Mười bốn giờ.”
Thời Sơn Duyên cười nhạt, thoạt nhìn không quá tin.
Anh quay đầu lại nhìn đáy nồi sữa bị thiêu rụi, suy nghĩ một chút, cuối cùng uống qua ly sữa rồi nhét toàn bộ vào bồn rửa.
Anh sẽ không rửa chén, anh chưa bao giờ rửa.
Yến Quân Tầm không nghe rõ tiếng kêu đau đớn của nồi và chảo, hắn chỉ chú ý đến đồ đạc trước mặt, nhưng tình huống trong nhà thật sự quá tệ, con rùa của Gấu Trúc đã bò lên thảm.
Yến Quân Tầm buông truyện tranh xuống, dời sách trước mặt đi, giằng co với con rùa.
Hắn không muốn chạm vào con rùa, nó bị ướt, cảm giác có chút cứng khiến hắn nhớ đến loài côn trùng lớn dưới nước.
“Đừng nhúc nhích.” Yến Quân Tầm đưa tay ra và thể hiện một biểu cảm không thể chịu đựng được khi tóm lấy con rùa.
Yến Quân Tầm đem rùa đưa về lồng nuôi, nghe được báo cháy trong phòng bếp đang kêu.
Hắn rửa tay và nói: “Đừng hút thuốc trong nhà bếp!”
Gấu Trúc đã tỉ mỉ lựa chọn đầu báo cháy nhỏ hơn nhiều so với Khu Đình Bạc, nó có hình dạng giống như một con gà đang gào thét, khi báo động sẽ bóp cổ họng của mình và la hét, như thể trứng bị mắc kẹt một nửa.
Dư chấn của quang thiết đi qua vẫn còn, Thời Sơn Duyên muốn cho báo cháy lập tức câm miệng, nhưng nó đã ngập ở trong khói không khống chế được, vì thế anh lựa chọn phương thức thô bạo nhất.
Chờ Yến Quân Tầm kéo rèm ra, báo cháy đã biến thành báo phế phẩm.
Yến Quân Tầm buông rèm xuống lại kéo ra, hỏi: “Trước kia anh làm nhiệm vụ đều như vậy sao?”
“Phải không.” Thời Sơn Duyên trả lời như thể anh không thể nhớ.
“A,” Yến Quân Tầm nhìn anh, “Anh như vậy vĩnh viễn không thể thi được điểm trọn vẹn.”
“Mẹ nó, hiếm thấy sao?” Thời Sơn Duyên chống khung cửa, nghiêm túc nói với Yến Quân Tầm, “Tôi cũng không dựa vào những vấn đề đó để bắn tỉa đầu người khác.”
Thời Sơn Duyên chen chúc ngủ trên sô pha làm xộc xệch tủ sách nhỏ của Yến Quân Tầm, làm chúng đổ xuống, trượt đầy đất.
Bồn rửa chén trong nhà bếp chật kín nồi và chảo, tối hôm qua hai người chỉ có thể lấy mì ăn liền làm cơm tối.
Bồn tắm trong phòng vệ sinh rất nhỏ, Thời Sơn Duyên trước khi đi ngủ thành công chen chúc ở bên trong chơi tiểu hoàng vịt của Yến Quân Tầm, hiện tại chúng còn vểnh mông trôi nổi trong nước.
Cả gia đình từ trong ra ngoài đều ám chỉ bọn họ không thể không có Gấu Trúc.
Khương Liễm lúc đến đó chuông cửa không vang, hắn gõ một lát, cửa nhà mới mở ra.
“Chào mừng đã đến,” Thời Sơn Duyên dường như là chủ sở hữu của căn nhà này, “Điện báo.”
Khương ‘bảo’ thiếu chút nữa cho rằng mình gõ nhầm cửa, hắn nghi ngờ quét qua số nhà, lại nhìn về phía bên trong, nói: “Cậu…”
“Gọi Gấu Trúc thức dậy,” Thời Sơn Duyên nói, “Lập tức.”
* * *
“Chúng tôi quyết định sử dụng hệ thống chủ lý của cục thanh tra ‘để giúp Gấu Trúc sửa chữa lỗ hổng hệ thống,” Khương Liễm thắp sáng quang bình của mình, kéo nó lên, “‘Giác là hệ thống thế hệ thứ hai, ‘con gái’ của hệ thống chủ lý Khu Quang Quỹ, phụ trách lưu trữ và ghi lại hồ sơ vụ án tại cục thanh tra.
Cậu đã gặp qua nó lúc chúng ta thực hiện kế hoạch ‘Ve Trùng’ trước đây.”
Khương Liễm nói chuyện cẩn thận, hắn phải làm cho mình trông có vẻ không khẩn trương vì đối với hệ thống Yến Quân Tầm có yêu cầu khác với người bình thường, Khương Liễm đã đặc biệt lựa chọn Giác vì Yến Quân Tầm đã gặp mặt, chính là để cho Yến Quân Tầm không có mâu thuẫn tâm lý.
Dữ liệu nhanh chóng lướt qua trên quang bình và giọng nói của Giác rất nhẹ nhàng: “Yến tiên sinh xin hãy yên tâm, tôi sẽ không phá hủy thiết lập cơ bản của anh.”
Yến Quân Tầm không quan tâm, hắn còn có thể quan tâm đến điều gì? Hắn chỉ còn lại các thiết lập cơ bản.
“Trong khi chờ hệ thống trong nhà sửa chữa xong, tôi đề nghị cậu tạm thời không nên sử dụng máy phát ID,” Khương Liễm ngồi trên ghế dài mà Gấu Trúc bình thường đứng cho rùa ăn, “Việc kiểm tra lại của cậu còn chưa kết thúc, chỉ cần tắt cài đặt tiếp nhận, Hắc Báo sẽ chủ động giúp cậu dọn dẹp những tìm kiếm bất hợp pháp đó.”
Yến Quân Tầm “Ừ” một tiếng.
“Chúng tôi tiếp tục kiểm tra ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’, phát hiện ra rằng nó có sự hợp tác với các trạm dịch vụ khu vực,” Khương Liễm do dự, nói, “Có ba mươi sáu trạm dịch vụ trong toàn bộ Khu Đình Bạc, chủ yếu tập trung gần dãy núi thấp khu nhà máy than cốc, ở đó có nơi nhiều người không có giấy chứng nhận cư trú, họ không thể tìm thấy công việc chính thức, đều là những người nhập cư thất nghiệp, kiểm tra từng cái mất ít nhất một tuần, quá lộn xộn.
Đồng thời, có nhiều nhà máy đã đóng cửa từng sử dụng cách truyền thống đã loại bỏ ở Khu Quang Quỹ như máy mài và không cần có hệ thống hỗ trợ, cũng có khi được trang bị thêm cưa cắt tròn,