Yến Quân Tầm đang ăn sáng thì nhận được cuộc gọi từ Khương Liễm.
Hắn một đêm không ngủ, lại tiếp tục trạng thái ngủ gật, ngồi trước tấm kính cửa hàng tiện lợi trên phố và ăn cơm nắm tôm hùm đất.
“Hệ thống trong nhà mới của tôi đã thay đổi cài đặt máy phát ID,” Khương Liễm vừa rời giường, trong lúc nói chuyện có âm thanh đi lại, “Tôi vừa nhìn thấy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh có thể ngồi xuống ăn cơm,” Yến Quân Tầm đem giấy gói cơm bóp thành các loại hình dạng, “Vợ anh đã không vui rồi.”
Khương Liễm cẩn thận liếc nhìn vợ, ngoan ngoãn ngồi xuống, thừa dịp vợ anh xoay người hỏi: “Sao cậu biết điều này?”
Yến Quân Tầm muốn nói động tĩnh của cô ta đặt dao kéo rất lớn, lúc đi bộ đá dép lê, tối hôm qua các người trước khi đi ngủ khẳng định cãi nhau, hôm nay bữa sáng cô ta cũng không muốn làm cho anh.
Nhưng Yến Quân Tầm chưa nói, hắn không muốn để cho mình nghe như cái gì cũng biết.
Vì thế hắn “Ân” một chút, liếc nhìn Thời Sơn Duyên bên cạnh mình, trả lời “Đoán.Tôi muốn nói với anh là hung thủ có thể làm việc gần Tiểu Khu Phổ Lợi, các anh có thể kiểm tra một chút chiếc xe đạp ở cửa nhà Lịch Kiến Hoa, hoặc là lối thoát hiểm tòa nhà của hắn.
Sau đó, tôi còn muốn nói cho anh, các anh có thể nhìn xem cameras ở cửa tòa nhà của Lịch Kiến Hoa, tốt nhất là nhận dạng khuôn mặt của tất cả mọi người một lần nữa, có lẽ sẽ có phát hiện mới.”
“Được rồi,” Khương Liễm cầm lấy phần ăn của mình, trước khi ăn nói, “Cậu có biết nhà tôi ở đâu không? Lần sau nếu liên hệ với tôi không được, có thể trực tiếp lại đây.” Hắn nhanh chóng ăn xong món trứng ốp la rồi tiếp tục nói, “Bây giờ các hệ thống này quá tự động, tôi hoàn toàn không nghĩ nó sẽ sửa đổi cài đặt máy phát ID của tôi mà không được phép.”
Yến Quân Tầm không muốn đến nhà Khương Liễm, thái độ của vợ hắn đối với thành viên cục thanh tra không quá thân thiện, mặc dù Yến Quân Tầm rất nhiều lần muốn nói cho cô biết mình không phải là thành viên của cục thanh tra, nhưng không có cơ hội.
Thời Sơn Duyên đang uống nước nóng, thói quen hàng ngày của anh đều rất phù hợp với yêu cầu của tay súng bắn tỉa, ngoại trừ hút thuốc.
Anh vào lúc này hỏi Khương Liễm “Nhà anh thay đổi cái hệ thống gì?”
“Hệ thống trong nhà dân dụng thế hệ thứ chín đã loại bỏ khỏi Khu Quang Quỹ ” Khương Liễm nói trong khi uống cà phê và chào hỏi hệ thống, “Buổi sáng tốt lành.”
Hệ thống trong nhà của hắn trả lời bằng một giọng nói thô ráp: ” Ca ca buổi sáng tốt lành!”
Khương Liễm nhấp một ngụm cà phê và gần như phun ra ngoài.
“Hệ thống trong nhà dân dụng thế hệ thứ chín sẽ không sửa đổi cài đặt máy phát ID khi chưa được phép,” chân dài của Thời Sơn Duyên thay đổi thành tư thế thoải mái dưới bàn, “Nó không chủ động như vậy.”
Khương Liễm cảm thấy có thể là do vợ hắn thay đổi, tối hôm qua hai người chính là vì thời gian làm việc của đối phương cãi nhau.
Họ muốn có một đứa con, nhưng rõ ràng là cả hai đều không có thời gian, và không ai muốn thừa nhận đó là lỗi của chính mình.
Hắn không tiện trước mặt Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên hỏi, chỉ có thể nói: “Có thể là tôi nhớ lầm…… Các người hôm nay có đến cục thanh tra không?”
“Xem tình huống đã,” Yến Quân Tầm nói, “Tôi cũng có thể sẽ về nhà ngủ.”
Khương Liễm nói đã biết, liền cúp máy phát ID.
Buổi sáng trong Khu Đình Bạc vẫn còn ảm đạm, những đám mây được bao phủ bởi các tòa nhà cao thấp và các ống khói khu công nghiệp ở phía xa đang phun khói.
Lúc này ngay cả người chạy buổi sáng cũng không có, chất lượng không khí quá tệ, người mở cửa sổ rất ít.
“Anh cảm thấy có người sửa lại cài đặt máy phát ID của Khương Liễm,” Yến Quân Tầm không muốn im lặng, cũng không muốn cùng Thời Sơn Duyên vòng vo, “Ai sẽ làm như vậy?”
“Người chú ý đến tiểu thiên tài,” Thời Sơn Duyên quay đầu nhìn Yến Quân Tầm, một tay còn nắm ly nước ấm, “Có người đối với cậu cùng Artemis rất hứng thú, hắn nếu có thể xâm nhập vào hệ thống trong nhà của cậu, đương nhiên cũng có thể xâm nhập Khương Liễm.
Vụ án này thoạt nhìn đơn giản như thế, cục thanh tra cho tới hôm nay lại không có tìm được người.
Là cậu cấp tin tức không đủ chuẩn xác sao? Là có người can thiệp Khương Liễm phá án mà thôi.”
Cửa hàng tiện lợi sáng lên tiểu quang bình, dì ngồi trước bàn thu ngân đang xem phim truyền hình, mê muội đến quên đan áo len.
Âm lượng không lớn, để Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên có thể nói chuyện với nhau, và không ai để ý đến ai.
Thời Sơn Duyên như là muốn bảo mật, cho nên giơ cánh tay lên, đặt trên lưng ghế Yến Quân Tầm, thân thể cũng nghiêng tới một chút.
Anh ở những chuyện này rất hiểu chừng mực, không đến quá gần, mà dừng lại ở vị trí vừa phải, làm người khác nhìn không ra tật xấu.
Anh mỗi lần đều như vậy.
“Cậu nên thấy may mắn vì nơi này là Khu Đình Bạc, hệ thống cameras không lan rộng khắp toàn khu, nếu không gặp phải hacker giống như thuốc mỡ da chó này, chúng ta ngay cả nơi thảo luận cũng không có, ngay cả bộ dáng cậu đi vệ sinh hắn cũng có thể nhìn thấy.”
“Anh nói hắn xâm nhập vào hệ thống của Khương Liễm, đồng thời nhìn Khương Liễm ngồi nhà vệ sinh, còn muốn theo dõi cuộc gọi của chúng ta, cùng với tiến độ của những vụ án này?” Yến Quân Tầm nhớ tới máy thay đổi giọng nói hôm đó, hắn nói, “Hắn đối những việc này cũng quá chú ý.”
“Không bằng ngẫm lại vì sao hắn lại chú ý.” Thời Sơn Duyên buông ly nước ấm, trong trong ánh mắt xen vào một thứ gọi là “ôn nhu”.
Anh có thể tùy ý an bài tâm lý bản thân, chỉ cần thời khắc này bầu không khí yêu cầu, anh có thể cho thấy ánh mắt thích hợp nhất.
Suy nghĩ của Yến Quân Tầm lại chạy, chúng nó hoạt bát không giống lời nói, ở trong đầu hắn thi đấu với nhau.
Các chi tiết của vụ án giống như sương mù buổi sáng, trong một khoảnh khắc khuếch tán ở khắp mọi nơi.
Nhưng máy phát ID lại vang lên, Thời Sơn Duyên dường như đã sớm có dự đoán, click mở nó.
“Tôi vừa nhận được điện thoại trong văn phòng,” Khương Liễm vội vàng mang giày, mở cửa nhà, “Bọn họ ở trạm dịch vụ tra được một người phụ nữ tên là Dương Ngọc, là một góa phụ, bình thường ở trạm dịch vụ có một danh sách nhân viên dọn dẹp hợp tác với ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’, cô ta còn có một đứa con trai.
Lúc đầu, thông tin trong cơ sở dữ liệu chỉ hiển thị dữ liệu cá nhân của cô ta, dựa trên thông tin đó, các điều tra viên phát hiện ra rằng cô đã được ‘báo cáo’ bởi khách hàng, nói rằng cô đã mượn công việc của mình để bán thông tin riêng tư trong gia đình của khách hàng, để cho khách hàng bị tống tiền, và sau đó xác minh rằng người tống tiền khách hàng là con trai cô ta.
Điều tra viên hoài nghi mẹ con bọn họ đang liên thủ tống tiền.
vì thế bảo Giác tiến hành tìm kiếm thông tin con trai cô là Trình Lập Tân.
Giác lập tức phát hiện