Đúng 8 giờ sáng, Yến Quân Tầm và Thời Sơn Duyên ngồi trong phòng điều tra của cục thanh tra.
“Hai người tới sớm thật,” Phác Lận ngồi xuống, đang điều chỉnh độ ấm trong nhà và nói, “Các người ăn sáng chưa?”
“Tôi ăn rồi,” Thời Sơn Duyên lật xem tư liệu của Lưu Thần, không biết vô tình hay cố ý cảm khái, “Dậy rất sớm.”
Yến Quân Tầm nằm sấp trên bàn ngủ, ngoảnh mặt làm ngơ trước cuộc trò chuyện của bọn họ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một cánh tay giơ lên che mặt, che chắn cho bản thân thật chặt chẽ.
“Yến tiên sinh không được nghỉ ngơi tốt sao?” Giác nhẹ giọng hỏi.
Yến Quân Tầm không lên tiếng, như là đã ngủ thiếp đi.
Phòng điều tra có chút yên tĩnh, một lúc lâu sau, Khương Liễm đẩy cửa vào.
Hắn đặt các tài liệu lên bàn và nói với họ: “Lưu Thần tới rồi.”
“Chào buổi sáng các vị.” Lưu Thần bước vào cửa, vẻ mặt tươi cười.
Hắn hôm nay cũng đeo cà vạt, mang giày da đánh đến bóng lưỡng, rất có bộ tịch.
Hắn ngồi xuống ghế dưới sự ra hiệu của Khương Liễm, nói rất lịch sự: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Mời anh tới một chuyến thật không dễ dàng,” cánh tay Khương Liễm đặt trên tay nắm ghế, “Còn phải xếp hàng.”
“Gần đây đã có rất nhiều lời mời tôi phỏng vấn, thật ngại quá.” Lưu Thần lôi kéo áo khoác ngoài, ánh mắt tự nhiên lướt qua bọn họ, tìm kiếm sườn viết sư.
Hắn hỏi với một giọng điệu không che giấu sự tò mò: “Không biết vị nào là sườn viết sư?”
Yến Quân Tầm không để ý tới Lưu Thần.
Bả vai gầy gò của hắn ẩn đằng sau ghế, tiếng hô hấp trầm ổn chôn giữa cánh tay, bộ dáng ngủ rất ngon.
“Anh cảm thấy là vị nào?” Thời Sơn Duyên khép tư liệu lại, khoanh tay nhìn Lưu Thần.
Lưu Thần nhìn về phía Thời Sơn Duyên.
Hắn vừa vào cửa liền chú ý tới Thời Sơn Duyên, giờ phút này lại phải giả bộ rất ngoài ý muốn.
Hắn nói: “Là anh a.
Tôi rất vui được nói chuyện với anh ngày hôm qua, tôi đã luôn tò mò về anh và luôn muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn với anh.
Nhưng anh biết đó, chúng ta vẫn còn một số hiểu lầm chưa được giải quyết.”
Lưu Thần bắt tay và bày ra một tư thế phỏng vấn, giống như đối với chuyện hôm qua bị mắng không có khúc mắc trong lòng, nói rất thoải mái.
“Vụ án này, hay là vụ án của Trần Tú Liên, phàm là tôi biết, tôi đều sẽ phối hợp trình bày”
“Hôm nay không phải là một cuộc thẩm vấn,” Khương Liễm đẩy kính xuống, không cảm xúc nói, “Chỉ là một cuộc điều tra đơn giản.
Phác Lận, cậu bắt đầu đi.”
“Được rồi.” quang bình bên cạnh Phác Lận sáng lên, phía trên đều là tin tức của Lưu Thần do Giác chỉnh lý ra.
Hắn nắm lấy cây bút của mình, mở nắp bút và đóng lại, hỏi: “Anh biết Trần Tú Liên sao?”
“Không quen biết.
Tôi và Trần Tú Liên chưa từng gặp nhau trước vụ bắt cóc, có lẽ cô ta xem qua bản tin của tôi, hoặc là đọc giả trung thành của tôi, nhưng tôi xác thật không quen biết cô ta.
Nếu mọi người có xem qua chuyên mục của tôi, sẽ biết tôi rất được hoan nghênh, loại người đọc cuồng nhiệt đến cực đoan này ——” Lưu Thần giống như vì mị lực của bản thân phát sầu, “Tôi thường xuyên khuyên bọn họ nên suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nhưng cho đến nay tôi không thể hiểu tại sao cô ta muốn tìm tôi, tôi không có tấn công tình dục bất luận kẻ nào.”
Thời Sơn Duyên cứ nhìn hắn, anh nghe xong không nhịn được nở nụ cười: “Anh thật sự là biển báo của Khu Đình Bạc.”
“Mặc dù tranh cãi về tôi là cực đoan, tôi thề rằng bản thân tôi chưa bao giờ vi phạm các điều ước pháp lý quốc tế.” Lưu Thần nhẹ nhàng giơ tay lên, giống như làm vậy có thể chứng minh hắn nói sự thật, “Khi ‘thời đại hệ thống’ bắt đầu trên thế giới này, Cục thanh tra của các anh ở Khu Đình Bạc, có thể nói là, sẽ dần dần mất đi tác dụng.
Nhưng thế giới chẳng lẽ không cần người như tôi sao? Mặc dù tôi và các người thường xuyên cãi nhau, nhưng chúng ta chính là quan hệ cộng sinh.
Trừ phi có một ngày, hệ thống thật sự thống trị thế giới, con người tiêu vong.
Nếu không cho dù không có tôi, sẽ còn có một ‘Lưu Thần’ khác lên tiếng cho các nhóm dễ bị tổn thương của nhân loại.
Tóm lại, dù sao tôi cùng Trần Tú Liên không có quan hệ, điểm này các người có thể kêu Giác tiểu thư chứng thực, tôi nghe nói nó có cơ sở tư liệu thông tin ưu tú nhất Khu Đình Bạc.”
Lưu Thần cần phải thể hiện điều đó, đây là phương thức sinh tồn của hắn.
Hắn định dùng mọi lời nói để thổ lộ tấm lòng của mình và chứng minh rằng mình là người tốt theo nghĩa truyền thống.
Nhưng đồng thời, hắn biết rõ chính mình đang làm gì, cũng rất rõ ràng chính mình muốn làm gì, biểu đạt đối với hắn mà nói chỉ là thủ đoạn.
Giác khách khí mà trả lời “Cảm ơn anh khích lệ, nhưng anh cần phải trình bày chi tiết về vụ bắt cóc một lần nữa.”
“Không có vấn đề,” Lưu Thần nhất cử nhất động đều thể hiện sự hợp tác của mình, “Thời gian quay ngược lại một tuần trước, lúc tôi đang ở trong nhà nghỉ ngơi, sau đó tôi gọi dịch vụ dọn dẹp.
Cô ta, Trần Tú Liên, đeo khẩu trang nên tôi nghĩ cô ta là nhân viên dọn dẹp, ai biết được cô ta tấn công tôi.”
Yến Quân Tầm không biết tỉnh khi nào, hắn gối lên cánh tay, lặng yên không một tiếng động mà nhìn chằm chằm Lưu Thần, đó gọi là toàn tâm toàn ý chú ý.
“Tôi nhớ rõ cô ta mang máy phát ID, loại hàng second-hand được mua ở chợ cũ.” Lưu Thần lắc lắc ngón tay, tuy rằng hành động rất tự