Thời Sơn Duyên khí định thần nhàn nghênh đón ánh mắt Yến Quân Tầm.
Não bộ của Yến Quân Tầm còn đang phân tích biểu tình của Thời Sơn Duyên trước khi làm việc, cuối cùng hắn kết luận khi trong đầu đầy tiếng cảnh báo.
Thời Sơn Duyên đang nói thật.
Mẹ nó là thật!
Bên kia Khương Liễm còn dò hỏi Lưu Thần “Chính xác là Người Đưa Đò đã gửi cho anh cái gì?”
“Là nhật ký!” Lưu Thần nắm chặt bộ âu phục, “…Chẳng qua là nhật ký bằng ảnh viết tay.”
“Nhìn thấy sườn viết sư của chúng tôi không? Đừng nói dối nữa.
Chúng tôi muốn nhìn những bức ảnh đó,” Phác Lận dùng bút chỉ chỉ quang bình trước mặt Lưu Thần, “Anh lập tức gửi lại đây, đúng sự thật, nếu không chúng tôi sẽ kiểm tra tư liệu đánh số của anh.”
Giác đúng lúc nói tiếp: “Chúng tôi kiểm tra là hợp pháp.”
“Tôi biết!” Lưu Thần lại ngồi trở về, hắn dùng sức mở quang bình, “Người Đưa Đò gửi cho tôi những thứ này, tôi đều đưa cho các người, được chưa? Có thể kết thúc chưa?”
Phác Lận nhìn vào những bức ảnh đó, tất cả đều là nhật ký bằng ảnh viết tay.
Ánh sáng khi chụp ảnh rất kém, nhật ký hẳn là từng bị ướt, một số chữ viết tay không rõ ràng, nhưng có khác biệt với ảnh chụp màn hình giả mạo của Lưu Thần.
Phác Lận thừa dịp không ai để ý, gửi tin nhắn cho Giác.
【 Người này trong miệng cũng không có vài câu nói thật.
】
【 Yến tiên sinh ngay từ đầu đã ám chỉ hắn, 】Giác dừng lại vài giây, tiếp tục trả lời, 【 Yến tiên sinh lúc ấy cho hắn giấy bút.
】
Phác Lận nhớ tới biểu tình vài phút trước khi Lưu Thần lấy được giấy bút, hắn liếc Yến Quân Tầm một cái.
【 Làm thế nào để sườn viết sư đoán rằng nhật ký là viết tay?】
【 Nắm bắt thông tin.
Hung thủ sau mỗi lần gây án đều để lời “Tạm biệt” viết tay.
】 Giác muốn nhắc nhở Phác Lận giờ làm việc đừng nói chuyện bát quái, nhưng nó vẫn không nhịn được,【 Ba tôi nói năng lực nắm bắt của Yến tiên sinh có thể so sánh với Athena của Khu Quang Quỹ 】
Phác Lận muốn cảm thán một câu, lại cảm thấy vô nghĩa.
Hắn nhìn thấy Yến Quân Tầm thần sắc lạnh lùng, lại là bộ dáng không vui.
Hắn nghĩ tên này làm gì luôn không vui vậy?
Máy phát ID Yến Quân Tầm còn rung, hắn bỗng nhiên nắm chặt máy phát ID, tắt nó trước mặt Thời Sơn Duyên, sau đó ném vào trong ngăn kéo.
“Anh đã cùng Người Đưa Đò trò chuyện riêng chưa?” Khương Liễm nhìn chằm chằm vào Lưu Thần.
“Đương nhiên là trò chuyện riêng rồi, loại tin tức này ai lại không muốn nghe?” Lưu Thần rất dễ quên mình đã từng ăn qua, “Người Đưa Đò để lại tin nhắn cho tôi, sau đó tôi nhìn thấy liền nói chuyện riêng với hắn.
Nhưng tôi muốn thanh minh trước một chút, tôi không biết hắn chính là hung thủ.”
Khương Liễm tiếp theo nói “Anh không biết thật? Lúc anh ở trong video cùng hắn trò chuyện không thấy kinh ngạc.”
“Tôi cảm thấy là anh đang khen tôi chuyên nghiệp, đây là năng lực ứng phó cơ bản tại hiện trường.”
Phác Lận nói theo “Những người bình thường gặp phải những điều như vậy sẽ báo cảnh sát, phải không?” Sao anh không gọi cho thanh tra?”
“Anh đang nói không phải người bình thường, mà là người thường,” Lưu Thần điều chỉnh tư thế, hắn quyết định giảng bài cho những người này một lần nữa, “Anh có thể đảm bảo rằng không ai trong Thanh tra sẽ tiết lộ tin tức cho các phương tiện truyền thông khác không? Tôi sẽ không chia sẻ thông tin tình báo đầu tiên của tôi với các đồng nghiệp.
Vụ án này rất thích hợp làm chuyên đề, nó hưởng thụ lợi ích từ vụ án Trần Tú Liên.
Hiện tại kết quả không tốt sao? Mọi người đều theo dõi vụ án này.”
“Theo dõi” là điểm chính của bài phát biểu của Lưu Thần, hắn không ngừng nhắc tới cái từ này.
“Khi tôi trò chuyện riêng với Người Đưa Đò, hắn vẫn rất bình thường, hoàn toàn khác với bộ dáng hắn biểu hiện trong cuộc gọi điện thoại,” Lưu Thần suy nghĩ một chút, “Đây cũng là một loại bùng nổ, hình ảnh nhân vật có đặc điểm tương phản này, rất dễ dàng để công chúng lưu lại ấn tượng.
Tôi nghĩ vụ án này bất luận có kết được hay không, Người Đưa Đò cũng sẽ trở thành một tài liệu cho nhiều tác phẩm nghệ thuật.” Hắn nói tới đây, lại nhìn về phía Thời Sơn Duyên, mang theo chút lấy lòng, “Các người cũng có thể mượn dùng hắn để giành lại một ván hòa.
Một hung thủ tâm lý biến thái giết người hàng loạt đã bị bắt bởi một sườn viết sư có khả năng quan sát phi thường xuất thân từ Hắc Báo.
Này thật tốt, đến lúc đó mọi người đều sẽ sùng bái vị sườn viết sư.”
Phác Lận nghi ngờ rằng tất cả mọi người ở đây là “dữ liệu” trong mắt Lưu Thần, hắn có thể đem bọn họ tùy tiện bỏ vào bản tin của mình, sử dụng một số chế biến nghệ thuật, khuấy động dư luận tạo chiến tranh, thu hút cái gọi là “sự chú ý”.
Lưu Thần muốn những thứ này, đạo đức của hắn giống như hắn nói “nhóm dễ bị tổn thương xã hội” giống nhau, đều bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ mà bỏ qua.
Thời Sơn Duyên chơi máy phát ID trong tay và nói: “Anh gọi là ‘sùng bái’ sao? Đó chỉ là một cách suy nghĩ chưa trưởng thành.
Một sườn viết sư ở Khu Đình Bạc có khả năng quan sát phi thường xuất thân từ Hắc Báo, bất khả chiến bại chống lại cái ác.
Đó không sườn viết sư, đó là thần côn.”
Loại sùng bái này đối với cục thanh tra cùng sườn viết sư đều không có lợi, Lưu Thần đang dựa vào dư luận chế tạo một người.
Bịa đặt ra một “sườn viết sư”, để đến lúc quần thể kia bắt đầu tiếp nhận, sùng bái hắn, hắn sẽ không còn là người thật của Yến Quân Tầm.
Hắn không chỉ đáp ứng đòi hỏi khắt khe về đạo đức của từng cá nhân, mà còn luôn tuân thủ các yêu cầu tưởng tượng dựa trên sở thích của từng con người.
Điều nghịch lý này vi phạm của bản chất con người.
Con người luôn là động vật phức tạp và đầy mâu thuẫn.
Lưu Thần ngượng ngùng mà nói: “Tôi chỉ đưa ra một gợi ý, các người có thể không dùng.”
Hắn sợ hãi Thời Sơn Duyên, lúc nói chuyện với Thời Sơn Duyên, vẫn kéo áo khoác âu phục rất chặt, giống như làm vậy có thể ngăn cản mình bị nhìn thấu.
Yến Quân Tầm cau mày, cảm giác mình giống như Lưu Thần.
Hắn trong đầu nói “Đừng tức giận”, nhưng trên tay lại đem bút chọc gãy.
Hắn rũ mắt nhìn ngón tay mình dính mực, rơi vào khoảng trống ngắn ngủi.
Lưu Thần muốn nhanh chóng rời khỏi đây và nói “Đêm qua tôi tiếp tục gọi vào số đó, nhưng hắn không còn trả lời nữa.
Tôi nghĩ rằng hắn chỉ muốn bắt chước Trần Tú Liên, đề cao mức độ nổi tiếng chính mình, đây là các người nói ‘hiệu ứng bươm bướm’.
” Hắn nhìn về phía vách kính, lại muốn đứng lên, “Tôi phối hợp xong rồi.”
“Chúng tôi còn cần lịch sử trò chuyện của anh cùng ‘Tuyết Tháng 5’ và ‘Người Đưa Đò’,” Khương Liễm hạ ghế dựa, “Giao xong anh có thể đi rồi.”
“Tôi có thể giao,” Lưu Thần nói, “Nhưng trước tiên tôi phải làm buổi phỏng vấn chuyên đề cho bản thân mình, lịch sử trò chuyện này……”
“Đề nghị anh ở chuyên đề không đề cập quá nhiều,” Khương Liễm không có quyền lực ngăn lại Lưu Thần, nhưng hắn căn cứ vào lý do an toàn, vẫn là nói, “Chính anh cũng nói, lần này hung thủ là bắt chước gây án, hắn bắt chước Trần Tú Liên.
Nếu anh khăng khăng muốn tiếp tục, thì anh phải chuẩn bị tinh thần để bị nhiều hung thủ tìm thấy anh