Cửa lối thoát nạn bị đập mạnh, âm thanh vang vọng trong lối đi, rất ồn ào.
Mồ hôi Yến Quân Tầm đang chảy dọc theo đường cong chân.
Hắn không giải thích được, nhưng hắn cảm thấy có lỗi vào lúc này.
Bởi vì hắn dùng một tay ấn cửa, một chân duỗi qua, giẫm lên bậc thang giữa hai chân Thời Sơn Duyên.
Cánh cửa rung chuyển, nhưng lối đi yên tĩnh.
Thời Sơn Duyên buông tay thay Yến Quân Tầm cởi nút giày cao gót, trước trán rơi xuống mấy sợi tóc.
Anh dùng ngón tay ngắt đứt dây giày, thay Yến Quân Tầm lấy giày cao gót ra.
Tất chân của Yến Quân Tầm có chút ẩm ướt, đó là do mồ hôi.
Yến Quân Tầm thu chân lại, ôm gậy thép lên, nói: “Cám ơn.”
Thời Sơn Duyên xách theo giày cao gót đứng dậy, hút hết điếu thuốc.
Anh vứt tàn thuốc đi, nhìn cái đuôi của Yến Quân Tầm, nhàn nhạt trả lời: “Không có chi.”
Cầu thang dẫn lên tầng 3 và cửa mở ra.
Yến Quân Tầm chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, chờ Thời Sơn Duyên mở cửa.
Thời Sơn Duyên mở cửa, gậy thép của Yến Quân Tầm liền vung ra ngoài.
Lực Cẩu chờ ở cửa sớm đã có phòng bị, nhưng trong khi chặn đường đã bị Thời Sơn Duyên từ bên hông đấm hai quyền vào bụng.
Lực Cẩu chịu đòn, không cúi xuống.
Hắn co cùi chỏ theo hướng ngược lại đánh thẳng vào đầu Thời Sơn Duyên, bị Thời Sơn Duyên một tay chế trụ.
Lực Cẩu lại bị trúng một đòn trên mặt, làm hai mắt chua xót, Yến Quân Tầm đập vào đầu hắn một gậy, hắn nghiêng đầu đi và dùng vai chống đỡ, nhưng lại bị Thời Sơn Duyên một cước đá vào ngực, làm hắn cả người ngã ngữa, văng vào vách tường trên hành lang.
Thời Sơn Duyên không có thừa thắng xông lên, bởi vì anh nghe được âm thanh lên đạn.
Anh giật mạnh cánh cửa, trên cửa lập tức vang lên tiếng đạn găm vào cửa.
“Không cần nổ súng,” một vệ sĩ mặc vest và giày da bước ra khỏi phòng ở cuối hành lang, xa xa mà nói với Lực Cẩu, “Hãy im lặng.”
Tầng ba không có tay đấm, Thời Sơn Duyên không đoán sai, Lý Hồ có cuồng vọng thế nào cũng không dám đắc tội kim chủ chân chính của hắn, trên lầu đều là khách quý của hắn, nơi này đều là vệ sĩ của kim chủ.
Trong Lệ Hành có hai Lực Cẩu, một ở chỗ này, một cái hẳn là tay bắn tỉa vừa rồi nhiều lần thất thủ, chỉ còn cái Lãnh Cẩu kia không biết ở nơi nào.
“Ngại quá,” Lực Cẩu cầm súng, tới gần cửa, nói với máy phát ID của mình, “Tôi cần chi ——”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, cạnh cửa tàn nhẫn đập vào mặt Lực Cẩu, máu mũi hắn lập tức chảy ra.
Hắn chỉ kịp nói “Fuck”, nửa sau đều bị kẹt ở trong cổ họng.
Tay cầm súng của Lực Cẩu bị Thời Sơn Duyên bắt được, sau đó vặn ngược qua.
Lực đạo này quá mạnh làm tay của Lực Cẩu đau đớn như muốn bị chặt đứt.
Súng của hắn rơi xuống đất, bị Thời Sơn Duyên giẫm lên, sau đó bị Thời Sơn Duyên ấn sau đầu đập vào tường, người dán tường trượt xuống đất.
Thời Sơn Duyên nhặt súng lên, nhấc người đồng thời chĩa súng vào góc hành lang.
Tay súng bắn tỉa nghe thấy tiếng động lập tức lui về phía sau, lắc mình dán vào góc tường, cho rằng Thời Sơn Duyên muốn nổ súng.
“Bang!”
Thời Sơn Duyên tự lồng tiếng một lần nữa, súng ở trong tay xoay một vòng, không có bắn.
Mẹ kiếp!
Tay súng bắn tỉa bị trêu chọc quay ra khỏi góc tường, nhắm súng về phía Thời Sơn Duyên, nhưng hắn còn chưa nổ súng, đã bị tên vệ sĩ ở cuối hành lang trực tiếp bắn chết.
Thời Sơn Duyên chỉ hai ngón tay về phía trước trán người vệ sĩ và mỉm cười lịch sự.
“Ông chủ của tôi đang ngủ,” vệ sĩ nói, “Các người đừng làm ồn.”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng “ầm ầm”, Yến Quân Tầm dùng gậy thép đập vỡ camera giám sát.
“Một cái cuối cùng,” Yến Quân Tầm vứt bỏ gậy thép, kéo Thời Sơn Duyên, nhìn vệ sĩ nói, “Tạm biệt!”
* * *
Hình ảnh giám sát nhất thời biến thành màn hình bông tuyết, vài gã nhà giàu ngồi trong hội trường la ó.
“Tuy rằng hình ảnh cắt đứt, nhưng theo tình hình hiện tại, tình báo là không sai,” cầm trong tay tấm thẻ, khi ném ra ngoài, hắn nói với bọn nhà giàu, “Các người thấy không, Lãnh Cẩu kia, anh ta đánh số là……”
“01AE86.” Tề Thạch bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
“Dù sao cũng là người này,” Lý Hồ lấy đi xì gà trong miệng, “Năng lực tác chiến của anh ta rất mạnh.”
“Người cung cấp thông tin nói anh ta đã vào nhà giam,” một gã nhà giàu khác hút xì gà tóc bạc trắng, nhưng chăm sóc rất khá, “Tôi muốn biết anh ta cùng Phó Thừa Huy có trao đổi gì.”
“Phó Thừa Huy tự mình bắt anh ta, để anh ta ở trong phòng giam bốn năm.” Lý Hồ kẹp xì gà, giơ tay, “Lúc anh ta ở Hắc Báo vẫn luôn ngồi vững ở vị trí 001, Đánh giá nhiệm vụ đặc biệt của Hắc Báo cũng đều là ‘S’, chủ nghiệp vẫn là tay súng bắn tỉa.
Các vị, còn điều gì phải do dự đâu? Anh ta có rất giá trị.
Tôi đảm bảo với các người, cho dù các người mua về không dùng được, cũng có thể dùng giá gấp bội bán cho quân đội Liên Minh Nam Tuyến.”
“Nói đến cái này,” gã nhà giàu ngồi trên sô pha quay đầu, “Liên Minh Nam Tuyến muốn anh ta làm gì?”
“Liên Minh Nam Tuyến có một tay bắn tỉa tên là ‘Hồ Nhãn’,” Lý Hồ chống cánh tay mình, Hồ Nhãn này bắn tỉa thống soái quân sự Liên Minh Bắc Tuyến chúng ta, Phó Thừa Huy phái ra mấy Lãnh Cẩu đuổi giết hắn, đều bị hắn phản giết.
Nhưng vào năm 2160, 01AE86 đã bắn tỉa ‘Hồ Nhãn’ trên đường biên giới”.
Lý Hồ chỉ vào giữa mày.
“01AE86 không mang theo người quan sát, một mình hoàn thành nhiệm vụ.”
* * *
Thời Sơn Duyên cởi áo khoác âu phục ra, kéo ngăn kéo trong phòng.
Bên trong là một cặp kính gọng vàng, một khẩu súng lục USP và 13 viên đạn 10mm.
Thời Sơn Duyên lắp băng đạn và đưa súng cho Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm cầm súng và hỏi: “Anh không cần sao?”
Thời Sơn đem khẩu súng vừa rồi lấy được từ Lực Cẩu ra và nhìn về phía Yến Quân Tầm một chút.
Anh đếm những viên đạn còn lại và nói, “Đủ rồi.”
Phòng này là Tô Hạc Đình lúc đầu cấp cho, không thông qua Giác cùng Phác Lận.
Kiểm tra cửa phòng cũng được Tô Hạc Đình sửa đổi trước, đây là để cho thân phận của Thời Sơn Duyên tiến vào Lệ Hành càng hợp lý hơn.
Yến Quân Tầm từ khe hở rèm cửa nhìn ra ngoài, trong yến sảnh còn rất tối.
Cả tòa nhà Lệ Hành đều hướng vào trong, phòng ở đây đều không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có tầng trên cùng có thiết kế nhìn ra Khu Đình Bạc.
Hệ thống của Lệ Hành cũng không phải dùng để phục vụ, mà là dùng để phong tỏa.
Khả năng che giấu của chúng rất tốt, đó là lý do tại sao rất nhiều người đàn ông nhà giàu đã chọn để chi tiêu ở đây.
“Lệ Hành có quan hệ với Ve Trùng, Lý Hồ cũng đang nhúng tay vào chuyện buôn lậu,” Yến Quân Tầm đem rèm cửa kéo kín, “Hắn có thể còn đang buôn bán người ở Khu Đình Trệ, bởi vậy Chú Hề đã hợp tác với hắn.”
“Có lẽ chính là Lý Hồ đem Ve Trùng bán cho các người” Thời Sơn Duyên kéo khăn trải giường đắt tiền lau súng, “Khẩu vị của hắn so với buôn người đơn thuần còn lớn hơn.”
Yến Quân Tầm bỗng nhiên đè chặt khăn trải giường, hắn đến gần một chút, lỗ tai thỏ đều buông