Người phục vụ đẩy xe ăn ở cửa phòng, đợi một hồi, lại gõ cửa, lần này cửa mới mở ra.
Thời Sơn Duyên mặt vô biểu tình mà nhìn người phục vụ.
“Tiên sinh,” người phục vụ mỉm cười, “Bữa ăn của ngài tới rồi.”
Thời Sơn Duyên rất lịch sự mà nói: “Có món ăn gì?”
“Thịt bò hun khói, lưỡi bò thái lát,” người phục vụ vừa nói vừa đưa tay vén tấm vải trên xe ăn, “Còn có rượu vang đỏ……”
Con dao găm dưới tấm vải có hình dạng tinh tế, tại thời khắc tấm vải phủ bay khỏi xe ăn kia, một lưỡi dao mỏng và sắc bén hướng thẳng yết hầu Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên nhấc chân lên và đá vào xe, xe ăn đâm vào chân người phục vụ, để cho dao găm của người phục vụ đâm vào không khí.
Mâm đồ ăn trên xe ăn nghiêng ngã rơi trên mặt đất ngoài hành lang.
Nó giống như một tín hiệu, Thời Sơn Duyên không đợi nhân viên phục vụ điều chỉnh tư thế, đã giẫm lên những mảnh vỡ của mâm đồ ăn, đột nhiên xoay người đá vào ngực người phục vụ.
Người phục vụ bị đá lùi lại vài bước, còn chưa ngẩng đầu, Thời Sơn Duyên lại một cước đá về phía ngực hắn.
Hắn lần này phản ứng rất nhanh, lưu loát mà dùng hai tay chặn lại, ai biết Thời Sơn Duyên trở tay xách rượu vang đỏ ở xe ăn đập xuống trán của người phục vụ.
Người phục vụ lập tức đầy đầu đỏ bừng, không phân rõ là rượu hay là máu.
Nhưng Thời Sơn Duyên đã không tiếp tục, bởi vì hai bên sườn trái phải của anh đột nhiên xuất hiện họng súng.
Thời Sơn Duyên nhìn chăm chú hai họng súng từ từ giơ hai tay lên, tay phải vẫn cầm chai rượu đỏ đã vỡ.
“Giơ cao lên,” người đàn ông cầm súng bên trái ra hiệu cho Thời Sơn Duyên tiếp tục, “Ngồi xổm xuống! ”
Thời Sơn Duyên nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông một cái, tiếp tục giơ tay lên, như là vô kế khả thi.
Người đàn ông tiếp cận Thời Sơn Duyên, cố gắng đeo khóa khống chế cho Thời Sơn Duyên.
Hắn từ cạnh cửa lộ mặt ra, không kịp nhìn vào trong, tay cầm súng đã bị gai tay đâm vào.
Súng của người đàn ông ngay lập tức rơi xuống đất, tiếp theo sườn mặt bị Yến Quân Tầm một quyền đập lệch.
Người đàn ông bên phải vừa muốn di chuyển đã bị Thời Sơn Duyên trực tiếp vặn qua cánh tay người này đem đoạn chai rượu đỏ đã vỡ cắm vào mắt đối phương.
Người đàn ông che mắt và hét lên.
Thời Sơn Duyên chịu không nổi loại tiếng ồn này, anh đột nhiên túm tóc lên và đập mạnh làm đối phương ngất đi.
“Chúng tôi rất yên tĩnh.” Yến Quân Tầm không quay đầu lại, trực tiếp trở tay nổ súng, bắn chết người đàn ông bên trái.
Hắn nói với tên vệ sĩ xuất hiện ở cuối hành lang: “Nghe này, đã giảm thanh.”
Vệ sĩ giơ hai tay lên.
Hắn là một ông chú trung niên, cao chừng hai thước, rất khí thế đứng trước cửa phòng ở cuối hành lang.
Hắn cau mày nhìn cái xác ngoài hành lang nói: “Được rồi.”
Lời nói của hắn vừa dứt, Thời Sơn Duyên liền đột nhiên ấn đầu Yến Quân Tầm xuống.
Một viên đạn khác bay đâm vào khung cửa, văng ra một chút tro bụi và rơi vào tóc của họ.
Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên liếc nhau, đồng loạt ôm đầu ngồi xổm xuống.
Bộ giảm thanh hiệu quả cao!
7-020 nhai kẹo cao su, ổn định mục tiêu: “Chán thật, phản ứng quá nhanh.”
Thời Sơn Duyên đem Yến Quân Tầm đẩy mạnh vào bên trong cánh cửa, tiếng súng vẫn tiếp tục, 7-020 trực tiếp làm nổ tung ổ khóa, khoá cửa phát ra âm thanh báo hỏng “Tích tích”.
Đột nhiên tiếng bước chân vang lên từ góc hành lang, có không ít người giẫm lên thảm chạm vào tường đi về hướng này.
Đồng hồ trong phòng vẫn còn đong đưa, tiếng kim giây xen lẫn tiếng bước chân.
“Hành lang bốn người,” Yến Quân Tầm viết nhanh trên bảng đen nhỏ, hắn hơi nghiêng đầu một chút, mới có thể không để cho tiếng viết bao phủ tiếng bước chân, “Để cho bọn họ tiến vào!”
7-020 bị hạn chế bởi các vách hành lang và chỉ có thể bắn thẳng về một hướng.
Bên trong hành lang không có gương, hắn không cách nào biết được tình huống Thời Sơn Duyên cùng Yến Quân Tầm ở trong phòng, cho nên muốn đuổi hai người ra ngoài phòng, nếu không kỹ thuật bắn của hắn có chuẩn đaến đâu cũng không bắn được kẻ nào.
Thời Sơn Duyên kéo áo khoác của mình, một lần nữa mặc vào.
* * *
Tề Thạch nhẹ bước chân, giày da của hắn mới lau qua, rất sáng.
Hắn lên đạn cho khẩu súng, tiếng “răng rắc” nhẹ nhàng vang lên, tay đấm phía trước đã ném quả bom nhiệt vào.
Quả bom nháy mắt bốc cháy, “Xoạt” một chút bay ra sóng lửa.
Tay đấm lập tức chĩa súng vào phòng, nhưng không có ai trong phòng.
Hắn lập tức hạ thấp thân hình, tiếp tục dán tường đi vào trong.
Hắn kéo rèm cửa, thấy cửa sổ mở toang, liền nói: “Nhảy ra ngoài!”
Tề Thạch giẫm lên quả bom nhiệt, sóng lửa biến mất rất nhanh.
Hắn đi qua tủ quần áo và nói với máy phát ID bên tai: “Chú ý thay đổi vị trí, bọn họ đã đến yến ——”
Tề Thạch cảm nhận được gió phía sau gáy.
Hắn đột nhiên cúi đầu về phía trước, tránh thoát gai tay phía sau.
Yến Quân Tầm đánh vào không khí, cánh tay bị Tề Thạch túm được, cả người bị Tề Thạch quăng ngã xuống đất.
Khóa không chế của Tề Thạch khóa đặt trên cổ tay của Yến Quân Tầm, dòng điện lưu đem cánh tay Yến Quân Tầm đánh đến tê dại.
Tề Thạch muốn đem Yến Quân Tầm kéo lên: “Bắt lấy hắn!”
Yến Quân Tầm trở tay túm chặt Tề Thạch, tích tụ sức lực đem Tề Thạch quật trên mặt đất.
Hắn cong cánh tay, kẹp cổ Tề Thạch, nghiêng đầu nhìn thấy gậy thép của tay đấm, kéo theo Tề Thạch đập mạnh vào gương.
Gương lập tức vỡ vụn, Yến Quân Tầm dùng dòng điện của khóa khống chế đem Tề Thạch siết đến không thở nổi.
Tay đấm nâng súng lên còn chưa ổn định, đã bị rèm cửa che lại.
Thời Sơn Duyên cách rèm cửa bắn một phát, tiện tay đẩy đối phương ra khỏi cửa sổ, trong tiếng “ầm ầm” của thi thể rơi xuống đất quay ngược lại bắn trúng giữa mày một tên khác.
Tay đấm còn sót lại đã nổ súng, nhưng không bắn trúng.
Đầu gối hắn bỗng nhiên nặng trĩu, người chưa kịp phản ứng thì đã bị Yến Quân Tầm từ phía sau đá ngã trên mặt đất.
Thời Sơn Duyên giẫm lên đầu đối phương, lại nổ súng lần nữa.
Máu bắn tung tóe.
Tề Thạch hướng máy phát ID báo động: “Mục tiêu ——”
Thời Sơn Duyên túm tóc Tề Thạch lên, cầm súng ngược lại, dùng súng đánh Tề Thạch ngất xỉu, sau đó kéo ra máy phát ID của Tề Thạch.
“Chào buổi tối,” Thời Sơn Duyên chủ động chào hỏi, “Ngốc Cẩu.”
“Ai nha,” 7-020 ở phía đối diện ngượng ngùng, “Đại ca buổi tối ——”
Thời Sơn Duyên ném máy phát ID xuống đất, một chân giẫm nát.
Anh quỳ xuống và cúi gần hơn để xem Yến Quân Tầm đang làm gì.
Yến Quân Tầm tìm cách tháo bảng tên của Tề Thạch ra, lật qua lật lại kiểm tra, sau đó bẻ gãy nó.
Hắn nhìn xung quanh phòng và chỉ vào tủ quần áo: “Đem hắn nhét vào đi.”
Thời Sơn Duyên mắt nhìn tủ