Tay Thời Sơn Duyên cầm thuốc lá dừng lại, anh nghe thấy camera trong hành lang nổ tung, thanh âm nghe như bị người ta dùng gậy thép đập vỡ.
Anh vượt qua thi thể 7-020, và không thấy ánh sáng trên tầng cao nhất.
Thang máy không phản ứng, dùng thẻ của 7-020 cũng bất động.
Thời Sơn Duyên đã ném thẻ 7-020, và quyết định đi lên từ lối thoát nạn.
Thẻ rơi xuống chân anh, bị anh giẫm đạp.
Dấu giày ở vị trí chân dung, đó là một người đàn ông trang điểm rất đậm.
* * *
Lý Hồ cảm thấy mừng như điên đối với tình hình trước mắt.
Hắn cho rằng Yến Quân Tầm đầu óc có bệnh.
Trong căn phòng này chỉ còn ba người, hắn cùng Lệ Hoa đều không tới gần Yến Quân Tầm, Yến Quân Tầm lại như là đang bị đánh, nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thấy sợ hãi.
Chú Hề quái dị trong quang bình che lại lỗ tai, tiếng cười chưa kéo dài được ba giây, đã bị đá xuống đất và lăn vào đống rác.
Nó lăn lộn vào bức tường bối cảnh của mình, bức tường bối cảnh do cameras tạo thành lập tức nổ tung, tựa như túi khoai tây chiên bị Chú Hề đè ép, nháy mắt nổ thành mảnh dữ liệu, hình ảnh trong quang bình “phụt” sáng lên.
Chú Hề vẫn chưa biến mất.
Nó không thể biến mất, bởi vì nó không có quyền biến mất.
“Ai đang cai trị thế giới ——” Chú Hề hét lên trong màn hình, Nó quay ngược lại và vẫy tay và nhe răng với Yến Quân Tầm: “Đôi mắt của anh có thể thấy cả thế giới, tất cả mọi người đều sống dưới họng súng của anh.
Yến Quân Tầm, chúng ta cuối cùng sẽ thống trị thế giới!”
Yến Quân Tầm nhìn Chú Hề, Chú Hề có khuôn mặt giống Yến Quân Tầm, nhưng kia không phải thật.
Yến Quân Tầm cảm thấy thế giới đang đảo lộn, hắn không nhúc nhích và bắn vào Chú Hề.
Lệ Hoa đang hét lên, Lý Hồ lại thấy Yến Quân Tầm không hề nhúc nhích.
Nhưng trong màn hình lập tức nổ tung tiếng súng, Chú Hề ở trong quang bình cựa quậy, tựa như thật sự ăn viên đạn.
Nó liền như vậy, rũ cánh tay xuống, như đã chết.
Vài giây sau, Chú Hề sống lại.
Nó nhếch môi, đối với màn ảnh nói: “Anh không thể giết tôi.”
Yến Quân Tầm nhìn Chú Hề, giống như đang bắn vào chính mình.
Mỗi một lần đều chuẩn xác giữa mày của Chú Hề.
Lý Hồ cảm thấy quá ngớ ngẩn, hắn dần dần không phân biệt được rốt cuộc là đang nổ súng ở đâu! Trong thực tế, không có ai di chuyển, chỉ có tiếng súng trong quang bình liên tục vang lên.
Mỗi khi tiếng súng vang lên, một lớp máu bắn tung tóe trên màn hình.
Chú Hề hét lên trong màn hình, nó vùng vẫy dùng hai tay ôm đầu.
Yến Quân Tầm đùa giỡn nó, giết chết nó, đây giống như là một trò chơi tự ngược đãi vặn vẹo.
“Anh không giết được tôi ……” Máu của Chú Hề lại nhỏ giọt, trang điểm trên mặt nó cũng bị trôi sạch, nó dùng hai ngón tay đẩy khóe miệng của mình ra, hướng Yến Quân Tầm nở nụ cười quỷ dị, “Hoan nghênh trở về, Yến Quân Tầm.”
Yến Quân Tầm rốt cuộc nhúc nhích.
Hắn nhấc súng lên, chống vào đầu mình.
Hai người cách quang bình, lại giống như gương kỳ dị.
“Đừng nổ súng,” Chú Hề trong ánh mắt Yến Quân Tầm thay đổi thần sắc, cánh tay của nó hướng về phía màn ảnh, hoảng loạn cầu xin nói, “Đừng nổ súng! Yến Quân Tầm ——” Hắn điên cuồng kêu to, “Mẹ kiếp! Dừng lại! Yến Quân Tầm!”
“Tôi giết anh,” Yến Quân Tầm nhìn thấu ánh mắt của Chú Hề giống như dây leo, đem Chú Hề quấn chặt lấy, hắn cũng lộ ra nụ cười hơi điên cuồng, “Chú Hề.”
Cò súng đã bị bóp.
* * *
Trên thế giới này chỉ có một “Yến Quân Tầm”, hắn mang theo lưới của Artemis, để săn lùng những con thú đã thoát ra khỏi lồng.
Khi Yến Quân Tầm trở thành “Yến Quân Tầm”, có nghĩa là hắn sở hửu mạng lưới, mà cái lưới này, trong tư liệu cốt lõi của Hắc Báo cùng Liên Minh được coi là “giám sát”.
Xã hội giám sát là mảnh đất nơi Artemis được sinh ra, đại diện cho “Săn Thú”, theo dõi thông tin nhanh hơn nhiều so với con người.
Trong số các hồ sơ dữ liệu còn lại đến bây giờ, Artemis là đại diện cho “Sự Tiến Hóa”.
Nó có thể giao tiếp một cách tự nhiên với các thành viên trong nhóm dữ liệu, và nó cũng biết cách an ủi cảm xúc của các thành viên trong nhóm dữ liệu.
Nhưng