Năm nay công việc làm ăn của Dao Phẫu Thuật không tốt, sở thích tiêu xài của ông cực kỳ hoang phí, bởi vậy ông đã gặp rắc rối trong cuộc sống, cho nên đối khách vãn lai bao dung nhẫn nại rất cao.
Ông cũng không đợi Phác Lận trả lời, một mình trên bậc thềm, lúc bước vào cửa quay đầu lại, trừng mắt liếc Phác Lận một cái, xem như đồng ý cho bọn họ vào cửa.
Ông đã mở cửa nhà, đứng ở cửa nhà là có thể nhìn đến giường, phòng bếp cũng mở, trong nhà bàn ghế đều làm bằng đá cẩm thạch.
Khi bước vào cửa sẽ phát hiện nhà ông thật chật chội, đầy thú bông và những chậu cây nhỏ, trên tường còn có rất nhiều tranh.
Yến Quân Tầm ở cửa nghe được tiếng mèo kêu, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy phía trên cửa có nhà gỗ cho mèo, một con mèo màu xanh mập mạp đang hướng về phía hắn vểnh chân liếm lông.
“Vết đạn bắn có giá của nó,” Dao Phẫu Thuật đặt khẩu súng ở trên bàn ăn, “Trước đưa tiền, sau xem bệnh.”
“Tiền có thể cho,” Thời Sơn Duyên cầm lấy bảng giá viết tay của Dao Phẫu Thuật, “Sợ ông không làm được.”
“Đừng giả vờ,” Dao Phẫu Thuật ôm lấy cánh tay của mình, “Làm không được các người tới đây làm gì, phỏng vấn con mẹ nó lão già cô đơn sao?” Ông nhìn chằm chằm Thời Sơn Duyên, chậm rãi nhíu mày, “Cậu có mùi hôi thối của Hắc Báo.”
Điều hòa không khí bị hỏng trong phòng đang kêu “ù ù”, con mèo màu xanh nhảy xuống đất trong im lặng, kéo dài vòng eo lười biếng.
Ánh mắt của Dao Phẫu Thuật chậm rãi dời về phía Yến Quân Tầm phía sau Thời Sơn Duyên, nhìn chằm chằm một lát, nói: “Các người là tới lấy chip.”
Hắc Báo ở chổ Dao Phẫu Thuật gọi là “Gia Khuyển”, ông coi Hắc Báo như một nhóm băng đảng hợp pháp trong Liên Minh, bởi vì quá trình gia nhập Hắc Báo cùng gia nhập Ve Trùng không khác biệt lắm.
Ngoại trừ xăm mình, Hắc Báo còn phải cấy chip định vị thông tin.
“Tôi đã từng lấy thứ này ra,” Dao Phẫu Thuật nói chuyện có loại ngạo mạn thực khó chịu, “Tôi đã lấy nó một vài năm trước đây, đây là chuyện lớn.
Nhưng là Hắc Báo, danh chấn giang hồ, làm cho các người nguy hiểm rất cao, giá của tôi phải tăng gấp đôi.”
“Không mang tiền mặt,” Phác Lận móc ra máy phát ID, “Chúng tôi có thể……”
“Cậu trả à?” Dao Phẫu Thuật lấy ra số tài khoản từ trong ngăn kéo và đặt nó trên bàn làm việc, nói, “Giá phải tăng gấp năm lần, ngu ngốc nhiều tiền.”
* * *
Dao Phẫu Thuật để cho bọn họ tự mình giải quyết vấn đề cơm tối, ông có một tầng hầm lớn hơn cái sân, ông ở dưới đó, một chút cũng không lo lắng ba người này sẽ chạy, dù sao tiền hắn cũng đã thu.
Phác Lận tìm thấy mì gói trong tủ lạnh.
Vì vậy, ba người vây quanh bàn ăn, cúi đầu húp mì.
“Lúc chúng tôi bắt nhóm Ve Trùng, Dao Phẫu Thuật cũng có cống hiến,” Phác Lận nói, “Lúc ấy lão đại Ve Trùng trúng đạn sắp chết, là Dao Phẫu Thuật đem hắn từ quỷ môn quan kéo trở về.” Kéo về giao cho cục thanh tra và lấy 200.000 lệ phí báo cáo.
“Ông ta đã quen sống một mình, tính tình có chút kỳ quái,” Phác Lận dùng giấy ăn lau mồ hôi, “Tôi và Giác đều cảm thấy ông ta còn coi như người tốt.”
Trong mười câu nói của Phác Lận có sáu câu đều là Giác.
“Chúng ta phải ở lại đây vài ngày,” Yến Quân Tầm ăn không biết vị, hắn đối với vị giác của mình luôn hoài nghi, “Hệ thống chủ lý thực hiện phong tỏa khu vực, chúng ta chỉ có thể ở lại chỗ này.”
Mưa bên ngoài cửa đã dừng lại, bây giờ là màu xám của buổi sáng sớm, trong phòng tràn ngập một mùi đất ẩm ướt.
Ống khói của nhà máy than cốc vẫn đang hoạt động, bọn họ ở chỗ này cũng có thể nghe được tiếng xe tải hạng nặng đi qua.
Phác Lận im lặng hồi lâu, hỏi: “Tô Hạc Đình có chết không?”
“Nhìn tâm trạng của Hắc Báo,” Thời Sơn Duyên quay mặt, “Hắn cũng có thể đảo ngược làm nhân chứng dơ bẩn.”
“Không,” Phác Lận mất mát mà nói, “…… Chúng tôi cũng từng là cộng sự.”
Phác Lận hôm nay đã đủ thất vọng rồi, hắn muốn giữ lại niềm tin cơ bản của mình vào con người.
Chỉ cần đừng nói chuyện với Giác, Tô Hạc Đình vẫn là một người không tồi.
Chiếc xe hành động của thanh tra đã được dừng lại ở phía bên kia của nhà máy than cốc, sáng mai khẳng định sẽ bị cục thanh tra phát hiện.
Mưa dừng lại không làm cho người ta thở phào nhẹ nhõm, ngược lại làm cho bầu không khí trở nên ngưng trọng.
Khu Đình Bạc không giống Khu Đình Trệ, nó không có phân khu, liền lớn như vậy.
Nhà máy than cốc, như một địa điểm đánh dấu, chắc chắn không thể thoát khỏi tìm kiếm.
Yến Quân Tầm muốn hút thuốc, hắn chỉ vừa nghĩ đến, trong miệng đã có vị đắng.
Hắn không biết đây là do chip đang phá rối, hay là ảo giác chính hắn.
Hắn tận lực không để cho mình bị hình ảnh hiện lên trước mắt hấp dẫn, sau khi có cảm giác no bụng liền dừng ăn.
Hắn hỏi Phác Lận: “Làm thế nào để các anh tìm thấy địa chỉ của hung thủ?”
“Không phải chúng tôi tìm được,” Phác Lận rốt cuộc cũng chờ được đến vấn đề này, “Lúc 7-004 đến Khu Đình Bạc đã biết hung thủ đang ở đâu, bọn họ đã không có bất kỳ cuộc thảo luận về vụ án nào với chúng tôi.”
Dịch Đình mất tích ba ngày, tiểu đội hành động của cục thanh tra ngày cuối cùng mới ở dưới lầu nhà Lâm Sóng Sóng.
Bốn điểm quan sát của 7-004 đều có thể nhìn thấy phòng của Lâm Sóng Sóng, hắn biết bên trong sẽ phát sinh cái gì, nhưng hắn chờ.
Yến Quân Tầm chậm rãi hỏi và nói: “Hệ thống chủ lý……”
“Nó có bị nhiễm vi-rút không?” Phác Lận lộ ra biểu tình khó hiểu, “Hành vi của nó đã đi ngược lại các nguyên tắc của thanh tra.”
Thời Sơn Duyên nắm bắt được điểm hứng thú, anh hỏi lại Phác Lận: “Anh cho rằng hệ thống chủ lý là ‘nhiễm virus’, mà không nghĩ rằng nó trở nên thông minh hơn.
Anh cảm thấy nó cùng Giác có khác nhau sao?”
“Có sự khác biệt rất lớn giữa nó và Giác,” Phác Lận đem mì gói đẩy ra, đặt cánh tay của mình trên mặt bàn, nghĩ đến robot làm sạch ở cục thanh tra nhìn chằm chằm vào hắn, “Giác là loại…… hệ thống có vị nhân tình?” Câu hỏi này đã đánh thức tinh thần của Phác Lận, hắn nghiêm túc nói, “Giác và tôi, ở rất nhiều vấn đề cái nhìn giống nhau, chúng tôi có thể tham thảo lẫn nhau, cô ta có năng lực suy nghĩ.
Chính là điểm này, hệ thống chủ lý không có.
Tất cả hành vi của hệ thống chủ lý đều giống như thiết lập tuần hoàn, bao gồm cả hiện tại.”
Hệ thống chủ lý trong việc theo đuổi mục tiêu trong định dạng rất đơn giản, nhiệm vụ để giết Thời Sơn Duyên, nó có thể bỏ qua các sự kiện Phác Lận thật sự còn bên trong xe hành động.
Nó không có sự đồng cảm, cũng không thể đồng cảm, thậm chí không thể hiểu