7-004 là Sài Cẩu.
(Chó rừng)
Hắn mang theo trang bị của mình, tìm kiếm dọc theo đường ống của chỗ tránh nạn, rất nhanh liền phát hiện mình đi lầm đường.
Hắn từ bên trong đường ống đứng lên, thuận tay dán miếng kẹo cao su vào bức tường sắt của đường ống, nói: “Con mẹ nó, dấu vết đều là giả.”
“Những chiếc máy bay kiểu ong đang bị trục trặc,” đội viên mở ba lô ra, “Hephaestus vẫn chưa trả lời tin nhắn.”
“Hệ thống có đôi khi,” 7-004 chỉ vào đầu của đội viên, “giống như thiểu năng trí tuệ, không có ích trong nhiệm vụ nguy hiểm này.
Muốn giết 01AE86, phải dựa vào bản thân.”
Có một người quan sát trong số các đội viên, ba lô hắn nặng dị thường, hỏi: “còn 7-001 Yến Quân Tầm phải làm sao bây giờ? Hệ thống không có nói có thể bắn vào nơi nào của hắn.”
“Chỉ cần giữ đầu của hắn,” 7-004 quay lại nhìn về phía bên kia của con đường phức tạp, “Hephaestus muốn chính là chip không phải hắn.”
“Chúng ta thật sự mang theo chip trở về sao?” Người quan sát liếc nhìn máy phát ID đã tắt, “Trở về trung tâm chỉ huy tác chiến.”
Thần sắc của hắn có chút kiêng kỵ, như thể một con quái vật nào đó đang ẩn náu trong trung tâm chỉ huy tác chiến của Hắc Báo.
“Không nhất định,” 7-004 trong khi nói chuyện tháo kính râm của mình xuống, “Con chip tương đương với ‘chìa khóa của thần’.
Lấy được nó, quyền lựa chọn sẽ ở trong tay chúng ta.”
7-004 không xấu, đôi mắt mỏng nhỏ, đem dã tâm đều đặt ở bên trong.
“Tìm thấy bọn họ trước khi mặt trời mọc.”
Hắn vỗ nhẹ vào ba lô của người quan sát, có ý gì đó.
“Tôi thực sự ghét ánh nắng mặt trời.”
* * *
Yến Quân Tầm đối xử với ký ức rất cẩn thận, nhưng khi hắn bắt đầu biến thành vật thực nghiệm số 98342, hắn liền không thể tin tưởng bất kỳ ký ức nào của mình nữa.
Mở mắt vào năm 2162 đã thay đổi thế giới của hắn, và bây giờ nhìn lại, kia hẳn là lần đầu nếm thử bị đưa vào đám đông.
“Ares cũng không có khuôn mặt,” Thời Sơn Duyên bả vai chạm vào Yến Quân Tầm, “Nó sớm cùng Phó Thừa Huy chia sẻ một hình ảnh.”
Đây là tiết mục yêu thích nhất của Khu Quang Quỹ TV, bọn họ đem hình ảnh của Phó Thừa Huy và Ares chồng lên nhau, tuyên bố đó là sự hợp nhất tuyệt vời của con người và hệ thống, tượng trưng cho sức mạnh Liên Minh.
Ký ức của Yến Quân Tầm bắt đầu từ năm 2162, cho nên hắn không hiểu những chuyện này như Thời Sơn Duyên, Liên Minh đối với nội chiến vẫn luôn thể hiện trạng thái phấn khởi, điều này thể hiện rõ ràng nhất trong các lĩnh vực như Khu Quang Quỹ.
“Phó Thừa Huy đại biểu cho đầu sỏ chính trị, nhưng Hắc Báo cũng không vì thế mà được lợi, quyền lực chỉ được một nhóm nhỏ người nắm giữ, bọn họ phát minh ra ‘Huyết Thống Luận’, dùng để giải quyết vấn đề của Khu Đình Trệ.”
Thời Sơn Duyên có thể nghe được tiếng hít thở của Yến Quân Tầm, nó nhẹ nhàng nhợt nhạt, làm anh nhớ tới cơn gió đêm nhẹ nhàng ở Khu Đình Trệ Phân khu 154.
“Năm 2150 Khu Đình Trệ bùng nổ dịch chuột,” Thời Sơn Duyên học Yến Quân Tầm cuộn tròn cánh tay, cùng Yến Quân Tầm chen chúc rất gần, “Nguyên nhân là bị ném bom.”
Hệ thống Khu Quang Quỹ bị trục trặc làm bom rơi vào Khu Đình Trệ, đây là cách nói duy nhất có thể được tìm thấy bây giờ, nhưng chính xác hệ thống nào gây ra, Liên Minh không có ghi lại.
“Trước năm 2150 ở Phân khu 154 có một bệnh viện tâm thần,” Thời Sơn Duyên nói, “Bên trong có rất nhiều phụ nữ.”
Những người này suốt ngày ghé vào cửa sổ bằng thép, ôm đầu gối của mình và đối xử với nó như con cái của họ.
Bọn họ nhìn thấy Thời Sơn Duyên sẽ kích động, mỗi người đều tự xưng là mẹ của Thời Sơn Duyên, và đem cơm canh còn sót lại của mình cho Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên sống bên ngoài bệnh viện tâm thần, bằng hữu duy nhất là một con chó hoang.
Anh chỉ ra ngoài vào ban đêm.
Khi mặt trời biến mất khỏi đường chân trời và Phân khu 154 không còn nóng nữa, anh sẽ mang theo con chó hoang xuyên qua biển rác rưởi, trèo qua những bức tường cao của bệnh viện tâm thần, và lấy khẩu phần ăn trong ngày từ những “mẹ” này.
Năm 2150 Thời Sơn Duyên 11 tuổi, từ biển rác anh thấy ánh sáng đỏ đi ngang qua bầu trời đêm, giống như sao băng rơi trên mặt đất, tạo ra những cơn gió mạnh có thể thổi bay anh.
Con chó hoang kéo anh vào ổ, anh ôm con chó hoang và nghe thấy tiếng mưa đá bên ngoài.
“Vụ đánh bom năm 2150 đã san bằng bệnh viện tâm thần, tôi đã gặp các nhân viên quân đội được Liên Minh gửi đến để điều tra trên đống đổ nát, bọn họ rơi vào tình trạng thiếu lương thực sau khi tàu vận chuyển bị dừng, bởi vậy bọn họ ăn luôn bằng hữu của tôi,” Thời Sơn Duyên giọng nói không hề cảm xúc, đôi mắt nhìn chăm chằm vào bóng tối, “Còn có một ít chuột.”
Những người được gọi là nhân viên quân đội này không chờ được đến khi Khu Quang Quỹ đưa may bay đến đón, sau khi tàu vận tải ngừng hoạt động Khu Đình Trệ 160 Phân Khu bắt đầu bùng nổ dịch chuột, nơi này hoàn toàn lâm vào trạng thái phong tỏa.
Trong suốt 5 năm bị phong tỏa, tất cả các tin tức bên ngoài mà Thời Sơn Duyên được nghe đều đến từ các đài truyền hình công cộng trong Khu Vực.
【 Liên Minh ngày mai sẽ tốt hơn.
】
【Thống soái sẽ dẫn dắt chúng ta đi đến một thế giới mới 】
Các đài phát thanh công cộng trong khu vực trở thành cảnh quan đặc sắc của Khu Đình Trệ, Thời Sơn Duyên tiếp tục lang thang trong vòng lặp không giới hạn của bọn họ, phạm vi lang thang của anh luôn luôn nằm trong Phân Khu 154, cùng với những nhân viên quân đội bị bỏ lại.
Anh đã học được kỹ năng chiến đấu từ những người này, còn có cách bắn tỉa.
Năm 2155, Hắc Báo đã công bố “Quy tắc sinh tồn” cho Khu Đình Trệ, Thời Sơn Duyên đã loại bỏ những “Lão sư” đó trước khi báo danh.
Yến Quân Tầm nghiêng mặt và nói: “Đây là vụ đánh bom lớn mà Dao Phẫu Thuật nói.”
“Không sai,” Thời Sơn Duyên cũng nghiêng mặt, “Vụ đánh bom lớn nổ tung Khu Đình Trệ, khôi phục sau chiến tranh hoàn toàn dựa vào hệ thống.”
Tốc độ suy thoái môi trường ở Khu Đình Trệ nhanh vượt quá tưởng tượng, thời tiết thay đổi khắc nghiệt khiến nó không còn phù hợp cho sự sinh tồn của con người.
“Huyết Thống Luận” đem cư dân Khu Đình Trệ và cư dân Liên Minh tách biệt ra, nghe đồn rằng khả năng sinh sản của họ bị suy thoái, cáu kỉnh và hung dữ, và thuộc về quần thể ‘bản năng phạm tội’ được mô tả bởi Ares.
Khu Đình Trệ cứ như vậy bị cô lập.
Nó trở thành một khúc gỗ trôi trên sóng, chỉ có một đầu còn