Vẻ mặt Triệu Duệ mơ màng, lại vẫn thành thật trả lời: “Bỏ quên ở nhà.”
Lang Tĩnh Phong nhíu mày, giống như một vị thầy giáo nghiêm khắc: “Thật hay giả?”
Triệu Duệ: “…..”
Vì không muốn bị đánh, Triệu Duệ kiềm nén xúc động muốn chửi má nó, bất đắc dĩ nói: “Thật, trước khi thu bài tập tôi đã nói với thầy Lưu, giữa trưa sẽ về nhà lấy.”
Lang Tĩnh Phong mang khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Nói xong, dưới ánh mắt tò mò của đám nữ sinh, không coi ai ra gì đi về chỗ của mình ngồi xuống.
Có bệnh, nhưng đẹp trai.
Tới giữa trưa, Lang Tĩnh Phong đi tới một tiệm cơm gần trường học ăn cơm.
Cơm phần trong căn tin mặc dù không khó ăn, nhưng thịt quá ít, Lang Tĩnh Phong muốn ăn thịt để no bụng, ăn mười phần cơm cũng không đủ, cho nên mỗi bữa đều chuồn ra ngoài ăn.
Y gọi vài phần gà chiên, bưng một mâm chân gà chiên tìm chỗ ngồi, vừa mới ngẩng đầu liền thoáng nhìn thấy Triệu Duệ ngồi một bàn gần cửa đang cúi đầu ăn cái gì.
“Khi nào thì đi lấy bài tập?” Lang Tĩnh Phong ngồi xuống bàn bên cạnh.
Triệu Duệ thống khổ ngậm chân gà: “Tôi còn chưa ăn xong thấy không?”
“…..
Không vội gì sao?” Lang Tĩnh Phong lo lắng nhìn thân hình béo tròn của Triệu Duệ, trong lòng nghi ngờ tốc độ chạy của cậu ta.
Triệu Duệ cắn răng: “Tôi đi xe!”
Tinh thần của học tra này không bình thường đúng không!?
Lang Tĩnh Phong không hé răng, vùi đầu ăn gà, thường thường liếc mắt nhìn bàn Triệu Duệ, làm như sợ Triệu Duệ giao trễ bài tập sẽ hại Bạch Nguyễn bị thầy Lưu mắng.
Triệu Duệ bị hắn nhìn hoảng hốt, vùi đầu nhét đồ ăn, ăn xong vội vàng chùi miệng chạy ra ngoài lấy xe.
…..
Sau khi che nửa khiếu xong Bạch Nguyễn cảm nhận được yêu khí giảm đi rất nhiều, cũng không sợ Lang Tĩnh Phong như vậy nữa, cho dù lên lớp hay là đi tuần tra tiết tự học cũng thả lỏng rất nhiều, tuy nói khi cùng Lang Tĩnh Phong nói chuyện vẫn sẽ thấy căng thẳng, nhưng ít ra không hề vã mồ hôi, sắc mặt cũng không trắng như tờ giấy, hơn nữa thực tế cũng chứng minh sau khi đóng lại nửa khiếu, yêu khí còn lại vẫn đủ cho cậu duy trì hình người.
Khó khăn của bản thân đã được giải quyết, Bạch Nguyễn bắt đầu quan tâm tới vấn đề công đức của Lang Tĩnh Phong.
Công đức đối với người bình thường, phước đức nhiều hay ít cũng không quan trọng, nhưng đối với yêu quái và người tu đạo thì không giống như vậy.
Sinh lão bệnh tử, vật về cát bụi, đều là ý trời, tu luyện đối với thân thể là chuyện tốt, nhưng bản chất là đi ngược lại ý trời, dễ bị trời phạt.
Từ xưa tới nay, dân gian còn có truyền thuyết yêu quái và người tu đạo cần độ lôi kiếp, lôi kiếp nơi này kỳ thật chính là trời phạt, công đức của yêu quái hoặc người tu đạo hàng năm cứ duy trì ở trạng thái thấp, lại càng dễ bị trời phạt.
Bình thường trời phạt cũng không tới mức chết, nhưng quá trình lại cực kỳ đau khổ, động một tí là bổ tới da sém thịt nát, ngoài ra còn có thể nghiêm trọng hơn hao tổn tu vi, chính là vất vả tu luyện rất nhiều năm, chỉ còn một chút nữa lại quay trở lại trước khi thành tinh.
Nguyên nhân chính là như thế, có rất nhiều yêu quái cố tình tham gia vào những việc có ích cho việc tích lũy công đức, ví dụ như: thầy thuốc, hành y tế thế; cảnh sát, trừng gian trừ tà; giáo sư, giáo viên….
Nếu lợi hại hơn sẽ đi làm nghiên cứu khoa học, lợi quốc lợi dân.
Có ít yêu quái khi rảnh rỗi còn có thể đi làm những việc công ích, cứu trợ động vật, tóm lại chính là sợ bị trời phạt.
Nhưng mà, thứ công đức này phải mở thiên nhãn thì mới thấy được, mà nhóm yêu quái không phải mỗi người đều giống Bạch Nguyễn, trùng hợp bái đạo sĩ làm thầy vào học pháp thuật—- không bị phái đạo sĩ cực đoan một phát chém chết đã là tốt lắm rồi—- cho nên đa số yêu quái đều không nhìn thấy được, bản thân mình có bao nhiêu công đức cũng không rõ ràng.
Mà cho dù chuyện có đáng sợ như thế nào, một khi nhìn không thấy sờ không được thì lực uy hiếp sẽ bị giảm đi, bởi vậy có không ít yêu quái không quá để ý tới công đức của mình, thậm chí có một ít yêu quái còn ít dã tính chưa bỏ liến sáng nay có rượu sáng nay say, trước khi bị đánh quay về nguyên hình nên ăn đủ uống đủ, mấy con chó yêu đánh Chu Hạo Thần chính là loại yêu quái này, công đức của bọn họ còn đen hơn cả Lang Tĩnh Phong, lúc nào cũng bị trời phạt.
Biểu hiện mấy ngày nay của Lang Tĩnh Phong còn tạm chấp nhận được, đương nhiên, tạm chấp nhận được chỉ là dựa vào góc nhìn của cậu.
Bài tập toán học và ngữ văn có thể viết đại hoặc là sao chép nộp lên, khi đi học trên bàn cũng để sách đầy đủ, giờ tự học tốt xấu gì cũng là cúi đầu ngẩn người, hoặc là ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cũng không quấy rầy những bạn học khác….
Với cậu mà nói, biểu hiện như vậy cho là tạm chấp nhận được.
Trừ lần đó ra, Bạch Nguyễn còn nghe lớp trưởng Hứa Thần phản ánh, mấy ngày nay Lang Tĩnh Phong có khi sẽ dùng dáng vẻ thu phí bảo kê để thúc giục người khác giao bài tập.
“Nhất là toán học và ngữ văn.” Chiều thứ sáu, Hứa Thần đem bản tóm tắt cuộc họp lớp giao cho Bạch Nguyễn, đẩy đẩy mắt kính nói: “Môn khác cậu ta không hề quan tâm.”
Bạch Nguyễn cũng không ngốc, nháy mắt đã hiểu ra được điểm quan trọng, dở khóc dở cười lộ ra một chút ấm áp.
“Cậu ta thúc giục như thế nào?” Bạch Nguyễn xác nhận: “Nói cái gì, có hành động gì?”
“Chính là đi qua gõ gõ cái bàn, yêu cầu những bạn chưa nộp bài tập nhanh chóng nộp bài, khí thế nhìn rất dọa người….” Nói tới đây, Hứa Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Nhưng thật ra cũng không làm gì khác.”
Bạch Nguyễn yên lòng nói: “Được, thầy đã biết.”
Kể từ đó, Bạch Nguyễn càng muốn ra tay cứu vớt Lang Tĩnh Phong, khiến y có thể đuổi kịp mọi người.
Thế nhưng, việc quan trọng bây giờ là kéo công đức của tiểu sói con đang đứng trên bờ vực bị trời phạt này lên, không cần phải quá cao, ít nhất phải cách giới hạn một chút, nếu không lỡ như một ngày nào đó sói con này không cẩn thận làm sai chuyện gì bị trời bổ ba phát đánh về nguyên hình, vậy đừng nói là học tập, sợ phải trực tiếp quay về núi sâu rừng già để đuổi thỏ.
Chiều thứ bảy không có tiết tự học tối, sau tiết thứ tư bổi chiều trường sẽ tan học, trong chớp mắt tiếng chuông tan học vang lên, Bạch Nguyễn trên bục giảng giám sát tự học vẫy tay về phía cuối lớp nói: “Lang Tĩnh Phong, em tới đây một chút.”
Lang Tĩnh Phong buông túi sách, đi tới bên bục giảng, khóe môi mang ý cười: “Thầy giáo Bạch.”
Bạch Nguyễn không được tự nhiên quay bút, hơi nhấc mí mắt lên, khi nhìn thấy đôi mắt sói xâm lược mười phần kia liền