Vân Thanh nhanh chóng trả lời: “Không đen, còn có chút trắng đó”.
Bạch Nguyễn nhảy xuống từ ghế thái sư, cúi đầu thúc giục: “Mặc quần áo vào”.
Lang Tĩnh Phong mỉm cười liếc cậu một cái, từ từ mặc quần áo vào, toàn bộ quá trình Bạch Nguyễn đều quay mặt xem xét bình hoa mà sư bá sưu tầm, không hề liếc mắt nhìn về phía Lang Tĩnh Phong.
Lúc này, Vân Thanh lại đùa nghịch la bàn, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, sắc mạnh lạnh như băng tuyết, nghiêm giọng nói: “Đồ đệ đừng nóng nảy, việc này chưa kết thúc, rắn âm này chỉ là hóa thân của rắn yêu mà thôi, đầu sỏ gây nên chuyện lúc này đang ở phía đông nam”.
Nói xong, Vân Thanh sờ sờ túi quần xác nhận ví tiền và giấy tờ chứng minh thân phận đã ở trên người, lập tức rung tay áo lên, cầm lấy kiếm gỗ đào, đằng đằng sát khí đi tới cửa lớn: “Vi sư mang bọn ngươi đi về phía đông nam trảm yêu trừ ma”.
Bạch Nguyễn còn chưa kịp phối hợp diễn, Vân Chân đang cúi người nhặt trứng gà lập tức đứng dậy, túm lấy cổ áo Vân Thanh, giống như đang cầm một linh kiện máy mọc, nhẹ nhàng đặt Vân Thanh lên ghế thái sư, trong toàn bộ quá trình mặt không hề thay đổi.
Vân Thanh giãy dụa: “Sư ca, phía đông nam có yêu nghiệt chưa trừ, vừa rồi chỉ giết chết một thế thân, tôi…..”
Hôm nay Vân Chân vẫn luôn im lặng và phục tùng, lúc này khẽ mở môi mỏng: “Thúi lắm”.
Vân Thanh: “….”
Bạch Nguyễn cười khúc khích ra tiếng.
Vân Chân cướp đi la bàn trong tay Vân Thanh.
Vân Thanh nhăn nhó: “Này, sư ca, anh đừng….”
Vân Chân đùa nghịch la bàn vài cái, rồi ném nó trở lại vòng tay của Vân Thanh, đảo mắt nhìn về phía Bạch Nguyễn, lời ít mà ý nhiều nói: “Rắn âm ác nghiệp đã phản phệ nguyên chủ, giờ dậu hôm nay rắn yêu sẽ bị kết án tử hình”.
Vẻ mặt Vân Thanh tan vỡ, ngồi trên thái sư làm cá mặn.
Bạch Nguyễn nhịn cười: “Đã biết, cảm ơn sư bá”.
Xưa nay Vân Chân ít lời, nhưng lời nói rất có trọng lượng, lời nói không chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra, hắn nói rắn yêu giờ dậu sẽ chết, vậy rắn yêu kia chắc chắn giờ Dậu sẽ chết, không hề trì hoãn.
Phản phệ là một thuật ngữ người tu đạo hay dùng, phần lớn là chỉ những pháp thuật hại người hoặc đầu cơ trục lợi sau khi được phá giải, người thi thuật phải thừa nhận tổn thương hoặc tai họa, và mức độ thường sẽ càng nghiêm trọng hơn, rắn yêu lợi dụng rắn âm dời nghiệp ác tới trên người Lang Tĩnh Phong, sau khi rắn âm tiêu tan nghiệp ác sẽ quay lại trên người rắn yêu.
Bạch Nguyễn đứng ở khoảng cách an toàn, nói cho Lang Tĩnh Phong kết cục của rắn yêu, lại nhìn sàn nhà phân tích: “Rắn âm này chắc là đã sớm bám vào trên người em, có lẽ là trong mấy ngày hắn vượt ngục thành công một năm trước…..
Vào tuần trước thầy đã đem công đức cứu Trầm Gia Hàm chuyển tới trên người em, nên em vốn không sợ rắn âm quấy phá, nhưng hắn thấy em vẫn chưa chết, lần này vượt ngục có thể là muốn làm chuyện xấu khác”.
Suy đoán này rất đáng tin, dù sao cũng là vượt ngục, không phải là chuyện đi ra ngoài dạo phố, trong quá trình vượt ngục rắn yêu kia có thể tạo ra thương vong cho nhân viên cảnh sát.
Nếu dựa theo suy đoán này, vậy yêu vật độc ác kia thậm chí còn có thể cố ý gây chết người, khiến cho đứa con duy nhất của Lang Viễn Sơn bất ngờ bị trời phạt, khiến cho Lang Viễn Sơn bị quấy rầy, thì đối thủ một mất một còn không rảnh đuổi theo mình.
Lang Tĩnh Phong có thể gặp được Bạch Nguyễn, cũng là do mạng y chưa tới lúc phải chết.
Lang Tĩnh Phong nghe Bạch Nguyễn phân tích một hồi, nhưng y không hề tỏ ra sợ hãi sau khi tránh được trời phạt, còn nhẹ nhàng cười nói: “Rất tốt, sau này ba em không cần tranh đấu với hắn nữa”.
Nói xong, y liền quay về hướng Vân Thanh và Vân Chân, thoải mái cúi đầu nói cám ơn bọn họ, còn lịch sự nói là vài ngày nữa sẽ tới thăm và mang quà cảm ơn tới.
Vân Chân phất tay hạ lệnh đuổi khách: “Việc nhỏ, không đáng nhắc tới, đi về đi, vài ngày nữa cũng không cần tới”.
Vẻ mặt toàn là sự không kiên nhẫn cho rằng thế giới hai người bị hai bạn trẻ quấy rầy.
Vân Thanh chớp mắt điên cuồng với Bạch Nguyễn, đến nỗi nếp nhắn nơi khóe mắt gần như biến mất.
Bạch Nguyễn hiểu ý, nói với Vân Chân: “Sư bá, con muốn mang sư phụ ra ngoài ăn cơm, khi sư phụ ở nước ngoài….
Dạo chơi lâu như vậy, thèm ăn lẩu”.
Vân Chân lạnh giọng nói: “Ta làm cho hắn”.
Bạch Nguyễn lại cố gắng: “Sư phụ còn muốn ra ngoài….
Xem phim”.
Vân Chân đen mặt: “Ở đây có phòng chiếu phim”.
Nói xong liền quay về phía Vân Thanh: “Em còn muốn cái gì?”
Vân Thanh vòng chân lại lủi vào ghế thái sư, sợ hãi lắc đầu, mắt chứa nước mắt nhìn đồ đệ bỏ mình mà đi.
Bạch Nguyễn mang Lang Tĩnh Phong đi ra khỏi nhà Vân Chân, đứng ở cửa lấy điện thoại ra gọi xe.
Nơi này hơi hẻo lảnh, đường lại ít xe chạy qua, đã có người lái xe nhận lệnh đặt hàng, biểu thị phải mất năm phút mới chạy tới được.
Hai người đứng ở trước cửa nhà chờ xe, ở trước sân Vân Chân trồng hai cây bạch quả, nắng cuối xuân đầu hè hắt lên tán cây, nhiều tia sáng chiếu qua những tán lá cây, một tấc vuông trước cổng sân ngập tràn ánh sáng lung linh của màu xanh ngọc bích và vàng ấm.
Lang Tĩnh Phong và Bạch Nguyễn lần lượt đứng trong bóng râm dưới hai tán cây bên trái và bên phải cửa, đứng giống như hai con sư tử bằng đá, Lang Tĩnh Phong dựa lưng vào cây nhìn Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, trong đầu toàn là cái quẻ mà Vân Thanh đã tính cho mình, trong lòng lộn xộn hận không thể cầm dao phay đi kêu sao Hồng Loan kia không được nhúc nhích.
“Thầy Bạch”.
Lang Tĩnh Phong bước từng bước về phía Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn liếc mắt nhìn y, cảnh giác lùi lại hai bước, vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
“Trốn cái gì?” Lang Tĩnh Phong vui vẻ.
Bạch Nguyễn lời ít mà ý nhiều nói: “Đề phòng sói”.
Nghĩa đen và nghĩa bóng đều rất rõ ràng!
“Chúng ta quay về trường học sao?” Lang Tĩnh Phong đành phải đứng lại tại chỗ, khuyến khích nói: “Chuyện lớn như vậy mà có thể giải quyết dễ dàng, không đi chúc mừng hay sao?”
“Không được đi, quay về trường học”.
Bạch Nguyễn nhìn phía trước, giọng nói cứng nhắc: “Ba giờ năm mươi, trở về còn có thể kịp tiết tự học tối….
Đầu óc em nhất định phải nghiêm chỉnh, đặt toàn bộ tâm trí vào việc học, qua hai tháng nữa là thi cuối kỳ rồi phải tranh thủ để có tiến bộ lớn hơn, đừng nghĩ đến những điều mà học sinh không nên nghĩ tới”.
Lang Tĩnh Phong nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Thầy Bạch, em còn chưa nói lời cảm ơn với thầy, không có thầy em đã sớm bị sét đánh chết rồi”.
Đôi tai Bạch Nguyễn mềm mại, khi nghe thấy Lang Tĩnh Phong nói với giọng đứng đắn và nghiêm túc như vậy, ngực không nhịn được nóng lên, nghĩ thầm học sinh này quả nhiên vẫn có thể cứu chữa, giọng nói cũng dịu dàng rất nhiều: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện thầy nên làm”.
“Được”, Lang Tĩnh Phong sảng khoái gật đầu một cái: “Vậy em không cảm ơn….”
Khóe miệng Bạch Nguyễn hơi hơi kéo.
Lang Tĩnh Phong bị dáng vẻ xấu hổ của Bạch Nguyễn chọc cười, giống như đang đi săn y đột nhiên sải bước tới bên người Bạch Nguyễn, lập tức đè Bạch Nguyễn lên thân cây, sự xấu xa bị che giấu đi lúc này hiện lên trên mặt, y cười nhẹ vươn người về phía trước nói: “Đại ân không thể báo đáp hết được, em lấy thân báo đáp vậy”.
Bạch Nguyễn hít vào một hơi khí lạnh, ngồi xổm xuống, chui ra từ khe hở giữa cánh tay của Lang Tĩnh Phong và mặt đất, sau khi trốn ra phía sau cây mới dám lớn tiếng răn dạy: “Lang Tĩnh Phong! Nếu em cứ như vậy thầy sẽ tìm tới nhà của em!”
“Được, tìm đi”.
Lang Tĩnh Phong vòng quanh cây đuổi thỏ, nhưng không phải thực sự đuổi theo, chỉ là chậm rãi đùa với Bạch Nguyễn: “Nếu chuyện này mời ba mẹ em tới, cha mẹ em sẽ chuyển em tới một trường học khác, nhưng thấy không nghe sư phụ nói sao, nếu ngăn cản em yêu đương tương đương phá hỏng tương lai của em”.
Bạch Nguyễn đang đi vòng quanh cái cây để trốn sói liền ngẩn ra, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
“Nếu thầy ngăn cản em yêu đương, em sẽ đau lòng, sẽ không ham học nữa, vậy thì sẽ mất đi tương lai”.
Lang Tĩnh Phong nhẹ giọng nói: “Thầy Bạch, thầy nhẫn