“Sinh nhật bạn nhỏ nhà người ta đều ăn bánh ngọt thổi nến”, Lang Tĩnh Phong từ từ nói: “Anh trai nhỏ nhà em cũng phải có”.
Bạch Nguyễn nghe Lang Tĩnh Phong dùng thanh âm mềm mại gọi “anh trai nhỏ” làm cho nói không nên lời, tim trong lồng ngực đập hơi phát đau, hầu như có thể nghe được tiếng mình cong lưng hắt xì.
Cho tới khi Lang Tĩnh Phong đem hai mươi sáu ngọn nến hoa bồ công anh đưa tới trên tay cậu, Bạch Nguyễn mới tìm về được năng lực ngôn ngữ.
Bạch Nguyễn nắm chặt những thân cây màu xanh biếc vẫn còn mang hơi ấm của Lang Tĩnh Phong, tạm thời vất bỏ tầng quan hệ thầy trò, dùng thái độ như nói chuyện với đồng nghiệp nói cảm ơn với Lang Tĩnh Phong, một đôi đồng tử trong veo như những viên đá nhỏ được ngâm trong dòng suối nhỏ trên núi: “Lần đầu tiên có người làm sinh nhật cho thầy như vậy, cám ơn em….
Vết cắt trên tay em có sâu hay không?”
Lang Tĩnh Phong cười nhạo: “Không sâu, nếu thầy thật sự muốn cảm ơn em, vậy thầy có thể ước một điều ước sinh nhật về em được không?”
Bạch Nguyễn gật mạnh đầu: “Được!”
“Hôm nay ước, ước tại đây, có liên quan tới thầy, cũng có liên quan tới em”.
Lang Tĩnh Phong chặn hết tất cả những lỗ hổng mà Bạch Nguyễn có thể lợi dụng, lại cười nói: “Thời gian địa điểm nhân vật cả ba yếu tố em đều cho rồi, không được chơi xấu”.
Bạch Nguyễn vẫn thoải mái đồng ý: “Có thể, không chơi xấu”.
“Muốn làm văn mẫu không?” Lang Tĩnh Phong giả vờ thành thầy giáo ngữ văn: “Tôi đọc mấy bài văn mẫu cho em, ví dụ như ‘hy vọng sống tới bạc đầu với Lang Tĩnh Phong’, hy vọng….”
“Thầy không cần văn mẫu”.
Lỗ tai Bạch Nguyễn đỏ lên, vội vàng ngắt lời, cầm hoa bồ công anh trong tay cẩn thận cắm vào giữa bánh ngọt rau dưa.
“Tức giận sao?” Lang Tĩnh Phong còn tưởng rằng mình đùa quá, đã thấy ánh mắt Bạch Nguyễn sáng quắc nhìn di động.
“Cái kia….” Bạch Nguyễn hơi ngại ngùng: “Em chụp ảnh giúp thầy đi”.
Để tâm chuẩn bị bánh ngọt và nến như vậy, không lưu lại mà đã ăn luôn thì Bạch Nguyễn thấy rất tiếc.
Lang Tĩnh Phong nhận lấy di động chụp hai tấm, bống nhiên nói: “Thầy Bạch, thầy biến về nguyên hình rồi chụp thế nào, chụp một tấm giống như tấm hồi thấy ba tuổi ấy”.
Chụp như vậy quả thật rất có ý nghĩa, còn có thể gửi cho Vân Thanh xem.
Bạch Nguyễn suy nghĩ một chút, sau đó lui về phía sau một chút, trong nháy mắt đã không thấy người, quần áo thì chất đống trên mặt đất.
Một viên màu trắng từ trong cổ áo sơ mi chui ra, nhảy tới bên chân Lang Tĩnh Phong, người dựng lên, hai cái móng thỏ hướng về phía Lang Tĩnh Phong giơ lên, phát ra thanh âm uy nghiêm: “Kỉ”.
Đặt thầy giáo lên trên bàn.
“…..
Thao, thầy như vậy em muốn ức hiếp thầy”.
Lang Tĩnh Phong cắn môi cười, một đôi mắt sói sáng rực, hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ chọc chọc cái bụng trắng của Bạch Nguyễn một chút.
Cái bụng kia mềm mại giống như một túi nước ấm áp, Lang Tĩnh Phong dùng lực rất nhẹ nhưng vẫn sợ làm Bạch Nguyễn đau, vừa đụng vào giống như bị điện giật mà vội vàng rút tay về.
“Kỉ”, Bạch Nguyễn dùng hai chân trước che bụng lại, ánh mắt nghiêm khắc: “Kỉ”.
Lang Tĩnh Phong nhịn cười nhịn tới đau cả bụng, hai tay chụm vào nhau, đặt lên trên mặt đất nói: “Bạch Khiêu Khiêu nhảy lên đi”.
Bạch Nguyễn nhảy vào trong lòng bàn tay của Lang Tĩnh Phong, dùng bốn cái đệm thịt thỏ mềm mại đạp lên tay Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong bị xúc cảm này trêu chọc, trong lòng cực kỳ ngứa, hận không thể xoa bóp chơi đùa tận tình với Bạch Nguyễn ở trong tay, vuốt vuốt sống lưng, gãi gãi lỗ tai, gãi gãi đuôi, sau đó áp mũi vào bộ lông trắng hít mấy cái, cuối cùng dùng hai gò má cọ vào cái bụng mềm mại được phơi nắng tới ấm áp, làm cho Bạch Nguyễn thẹn thùng kêu to kỉ kỉ, bốn chiếc chân trắng nhỏ đạp loạn trong không khí, rồi lại không hề có cách nào….
Trong não Lang Tĩnh Phong cuồn cuộn suy nghĩ nguy hiểm, nhưng rất bình tĩnh mà nhẹ nhàng đặt Bạch Nguyễn lên bàn, từ trong túi quần lấy ra cây son đã lấy trộm trên bàn trang điểm của Lang Thiến, rút ra, gỡ miếng dán ra, khi Bạch Nguyễn không hề đề phòng mà chậm nhẹ lên trán một chút.
“….
Kỉ nha!” Sau khi kinh ngạc ngây người một chút, Bạch Nguyễn vui vẻ nhảy ra phía sau cái bánh ngọt với một chấm đỏ ở trên trán.
Nếu không phải có lông che chở, lúc này Lang Tĩnh Phong có thể nhìn thấy mặt cậu đã đỏ thắm.
“Tạo lại dáng lúc thầy ba tuổi đi”.
Lang Tĩnh Phong cười toe toét nhìn điểm đỏ kia, thầy giáo Bạch bị người ta chấm điểm đỏ lên trán đã mềm chân, thúc giục nói: “Nhanh lên nhanh lên, chụp ảnh”.
Bạch Nguyễn mặt đỏ tai hồng lộ ra sau bánh ngọt, sau khi chụp với cây bồ công anh xong, sau đó lại chạy tới sau bánh ngọt dựng người lên, dùng hai chân trước đặt vào cây cà rốt, chỉ lộ ra một cái đầu thỏ nhỏ.
“Đã chụp được vài tấm rồi”.
Lang Tĩnh Phong đặt điện thoại lên bàn, Bạch Nguyễn từ trên bàn nhảy xuống, nhảy lên đống quần áo hai lần để thu hút sự chú ý của Lang Tĩnh Phong, lại kỉ kỉ kêu lên rồi làm động tác quay lưng về phía Lang Tĩnh Phong, ý bảo hắn xoay người đừng nhìn mình.
“Kỳ thật sớm muộn gì em cũng sẽ nhìn thấy”.
Lang Tĩnh Phong trêu đùa, thân thể lại thành thật xoay lưng lại.
“Cái gì mà sớm muộn sẽ nhìn thấy….” Bạch Nguyễn biến về hình người, vội vàng mặc quần áo, lúc này không có lông che, mặt đỏ nhìn một cái không xót gì, điểm đỏ trên trán cũng vẫn còn, chỉ là bị tóc che nên không nhìn thấy.
“Được rồi, ước nguyện đi”.
Lang Tĩnh Phong lại đem bó hoa bồ công anh đưa tới trên tay Bạch Nguyễn, hai tay lập tức nắm lấy vai Bạch Nguyễn xoay cậu về phía hắn, đẩy cậu đi về phía cửa sổ phòng khách, dùng giọng điệu như chủ nhân nói với Bạch Nguyễn: “Đừng thổi ở trong phòng, thổi xong em còn phải đi dọn”.
“….” Đối mặt với mưa rền gió dữ có thể không có chỗ ở Bạch Nguyễn không có sức phản bác, độ cong từ từ được tăng lên.
Hai người đi vào phòng khách, đi ngang qua một loạt chuồng thỏ thật dài, yêu khí của Lang Tĩnh Phong đã thu lại hết, mấy con thỏ cục cưng đã mở linh thức kia cũng chưa phát hiện ra hắn là sói yêu, không chỉ không sợ hắn, còn từ khe hở