Bạch Nguyễn ngơ ngác: “….
Máy đánh chữ 3D sao?”
Tổ sư gia vì sao phải trấn áp một cái máy đánh chữ 3D chứ!
Vân Thanh: “Đây là một loại ví von, nó thuộc loại tâm ma, bản thân không có năng lực công kích, nhưng có thể khơi ra sự sợ hãi ở trong trái tim con người.
Ví dụ như con sợ sói nhất, con gặp phải nó, nó có thể biến ra một đám sói cho con, hơn nữa con càng sợ thì nó càng mạnh, nhưng nếu con không sợ gì cả, nó không có cách gì hại con, cho nên nói nó mạnh bao nhiêu hoàn toàn là do con sợ tới trình độ nào”.
Bạch Nguyễn tưởng tượng bản thân mình khổ sở ở trong đàn sói, cái đuôi lập tức hiện ra.
Cậu không sợ Lang Tĩnh Phong, đương nhiên cũng sẽ không sợ người thân của Lang Tĩnh Phong….
Nhưng nếu đổi thành một đoàn sói có địch ý với mình, Bạch Nguyễn thật sự không thể nào không sợ.
Bạch Nguyễn: “Nó biến ra chính là ảo giác sao?”
Vân Thanh: “Không phải là ảo giác, một khi lòng người sinh ra sợ hãi, trong cơ thể liền có khí bẩn.
Khí bẩn là năng lượng của ma vật, có thể cung cấp cho nó tạo ra vật sử dụng, những thứ đó nó tạo ra là thật, nếu không ta sao có thể gọi nó là máy đánh chữ 3D chứ, phải gọi nó là máy chiếu chứ?”
Bạch Nguyễn lo lắng: “Cũng chính là hiện thực hóa….”
Vân Thanh: “Đúng, những thứ nó tạo ra không những là thật, mà còn có ý thức, một khi tạo ra đến ngay cả bản thân nó cũng không thể khống chế được.
Nguyên nhân tổ sư gia chúng ta xây tháp trấn giữ nó là do năm đó dưới chân núi Bạch Vân có một thôn trấn, trong thôn có lời đồn rằng trên núi Bạch Vân có trại cướp, sau khi bị quan phủ tiêu diệt oan hồn của bọn cướp không tan, tụ lại ở trên núi tạo thành một trại quỷ, chuyên chọn những đêm không trăng xuống núi giết người hút tinh khí.
Kỳ thật chẳng qua là một câu chuyện xưa hù người nhưng kết quả lại lưu truyền rộng rãi, tâm ma kia phát hiện dân chúng ở đây đều sợ lời đồn này, liền thực sự tạo ra một trại quỷ ở trên núi, hại chết không ít người….
Nếu không phải vì như vậy, tổ sư gia cũng không ra tay đối phó với nó”.
Lúc này cách động đất xảy ra đã được một khoảng thời gian, bốn phía khu dân cư đều yên tĩnh, mặt đất im hơi lặng tiếng, có vẻ như là sẽ không có chấn động lần nữa, các hộ gia đình bắt đầu lục tục về nhà, có ít người đi cửa hàng tiện lợi mua bia chai, chắc là chuẩn bị lộn ngược bình rượu đề phòng ngừa dư chấn, thế nhưng Bạch Nguyễn khẳng định không có dư chấn.
Vân Thanh: “Con sợ như vậy, chống lại tâm ma khẳng định có hại, hai ngày này con nên ngoan ngoãn đợi, cũng đừng làm cho nó lộn xộn, hai sư thúc kia của con cũng nhát gan lắm, trong lòng có ma cũng không tốt”.
Bạch Nguyễn sợ hãi và khôn ngoan: “Con sẽ không gây thêm phiền phức, nhưng nó có thể chủ động tới tìm con hay không, lỡ như nửa đêm đột nhiên xuất hiện, rồi biến một phòng sói cho con thì làm sao?”
Vân Thanh thành thật nói: “Cái này thì hơi khó nói, con vẫn nên vẽ thêm mấy tấm bùa hộ thân để đề phòng, tới ngày mốt sư phụ trở về thì sẽ không có chuyện gì, bình thường vi sư sợ nhất chính là sư bá con, chuyện khác thì không có gì, nó có thể nặn ra đến mấy Vân Chân làm ta sợ hãi.
Nếu không phải an ninh không cho mang kiếm, hôm nay vi sư sẽ ngự kiếm trở về.
Yêu lực của thỏ yêu thuộc loại mềm mại nhẹ nhàng, sử dụng phép thuật phòng ngự, thanh tẩy và phục hồi đỡ tốn sức hơn, phép thuật công kích lại yếu giống như đang chơi đồ hàng, bởi vậy đối với Bạch Nguyễn chuyện công kích là không hề có khả năng, nếu thật sự muốn tấn công thì không bằng cầm một con dao chém lung tung khắp nơi, làm như thế còn có hiệu quả hơn thi pháp, Vân Thanh cũng có ý tưởng không muốn cho đồ đệ đối địch chính diện.
Bạch Nguyễn dặn dò kỹ càng: “Cho dù trong tay có kiếm người cũng không thể bay loạn, còn là bay qua biên giới một nước, nếu làm không cẩn thận có thể bị tên lửa bắn trúng, bên chỗ con người không cần lo lắng”.
Vân Thanh vui mừng như cha già: “Khiêu Khiêu đã trưởng thành, đã là thỏ lớn”.
Ánh mắt Bạch Nguyễn dứt khoát: “Dù sao nếu không làm được thì báo động cho con”.
Vân Thanh im lặng một lát, thấy như vậy đã đủ rồi liền nói: “Khiêu Khiêu con thật sự đã có bước tiến mới”.
Bạch Nguyễn vò đầu cười: “Con lợi hại không?”
Vân Thanh: “….”
Đúng là không xấu hổ, ngược lại cảm thấy tự hào.
Vân Thanh nghiêm túc nói: “Con có pháp thuật nhưng cũng không được cẩu thả, cảnh sát cũng chưa chắc giúp được con, hơn nữa khi đối phó với tâm ma cũng nên coi trọng đồng đội, người càng nhiều thì sợ hãi càng nhiều, sợ hãi càng nhiều thì nguyên liệu để tâm ma kia sản xuất ra những hình ảnh 3D càng nhiều.
Con gọi 100 người thường tới giúp, còn không bằng tìm một người có lá gan lớn tới giúp đỡ…..
Đúng rồi, tiểu thân mật kia của con nhìn sơ qua là biết có thể đánh, vậy sao con không kêu nó ở với con hai ngày nay?”
Trái tim của Bạch Nguyễn đập nhanh hơn, đang muốn trả lời, chợt thấy bên tai có hơi thở ấm áp lướt qua, quay đầu lại, liền phát hiện Lang Tĩnh Phong đang ngồi xổm trên bồn hoa cạnh mình, còn nhìn cậu cười, hắn cười cực kỳ xấu xa, mặt mày còn lộ ra sự hoang dã, thấy Bạch Nguyễn quay đầu lại hắn liền nhỏ giọng hỏi: “Em là tiểu thân mật của thầy sao?”
“Không phải!” Bạch Nguyễn vội vội vàng vàng dấu di động đi, rồi lắp bắp nói: “Thầy, sư phụ thầy nói lung tung thôi!” Bạch Nguyên hơi dừng lại, cậu vội vàng nắm lấy nền tảng đạo đức, khuôn mặt âm u nói sang chuyện khác: “Sao em lại nhìn lén thấy nói chuyện?”
“Em không cố ý”.
Lang Tĩnh Phong vô tội xòe tay, lại chỉ chỉ vào mắt mình: “Thị lực em rất tốt….
Hai ngày này thầy có nguy hiểm sao?”
“Không có, đi lên lầu làm bài đi”.
Bạch Nguyễn nói qua loa xong thì đứng lên, im lặng ưỡn ngực, có ý đồ xây dựng hình ảnh uy vũ để người khác đừng lo lắng.
Lang Tĩnh Phong cũng nhảy xuống từ bồn hoa, đứng ở bên cạnh Bạch Nguyễn, liếc mắt nhìn Bạch Nguyễn, đột nhiên lên tiếng: “Thầy Bạch”.
Bạch Nguyễn hóp bụng ưỡn ngực, trầm giọng nói: “Sao?”
Lang Tĩnh Phong: “Cảm thấy hôm nay thầy lùn rồi”.
Bạch Nguyễn mang dép lê nên không lót đồ tăng chiều cao: “….”
Lang Tĩnh Phong nâng