Bạch Nguyễn từ trong ngăn kéo nhảy xuống đất, ba cánh miệng hơi mở ra: “Kỉ”.
Quay người lại.
Lang Tĩnh Phong hiểu ý, nhanh chóng xoay lưng lại, Bạch Nguyễn biến ra hình người, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó ổn định cảm xúc vượt qua đống xác sói đầy đất đi ra phòng khách.
Trong lồng thỏ bên tường, đám thỏ con vây lại một chỗ, đầu nhỏ hoảng sợ mà chui vào trong góc lồng sắt, thân thể cuộn thành hình hạt theo thứ tự mà đưa lưng về phía ngoài lồng, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy mông nhỏ và cái đuôi tròn mập mạp.
Nhóm thỏ con trong lồng không có tổn hao gì, bên ngoài lồng toàn là vết cào và dấu răng, cũng may chất lượng của mấy cái lồng sắt này tốt.
Bạch Nguyễn mở cửa lồng ra thò tay vào an ủi nhóm thỏ con đang lạnh run, Lang Tĩnh Phong cũng nhân cơ hội này hút thỏ, hít một lát Lang Tĩnh Phong hỏi: “Những con thỏ này không sợ sói sao? Tâm ma kia sao lại không? Sao tâm ma kia không biến ra mấy con?”
Bạch Nguyễn giải thích: “Động vật cung cấp cho nó quá ít năng lượng, con có linh thức thì sẽ nhiều hơn một chút, nhưng mà không đủ dùng…..
Hình dạng kia của nó vừa nhìn là biết phân thân, năng lượng không đủ, phải mượn từ bên ngoài, nếu chính chủ tới đây thì muốn biến bao nhiêu thì biến bấy nhiêu”.
Sợ hãi là cảm thụ tinh thần, năng lượng tinh thần của động vật ít, những khẽ hở tâm linh có thể lợi dụng được ít hơn so với con người giàu hoạt động tâm linh, nhưng thật ra thiên nhiên không sợ những loại tâm ma này.
Sau khi xác nhận nhóm thỏ con an toàn, Bạch Nguyễn trở về thư phòng cầm lấy một nắm bùa thanh tịnh, tìm một vòng giữa nhà và hành lang cùng với trong trong ngoài ngoài dưới lầu, ngay cả ngăn kéo và tủ lạnh cũng không bỏ qua, lại tìm mấy lần cũng không thầy tung tích của tâm ma đâu.
“Chạy không thấy bóng”.
Sắc mặt Bạch Nguyễn hơi u ám, còn muốn thừa dịp lúc này không có sói dán một tấm bùa hút khô phân thân khí bẩn của tâm ma, làm cho nó cảm nhận như thế nào là thân thể bị đào rỗng.
Tám phần tâm ma không chỉ có một phân thân này, không nói tới nó sẽ chạy tới nhiều nơi để gây phiền phức, mà không biết khi nào nó sẽ lại tìm Bạch Nguyễn gây phiền phức nữa, loại cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này khiến cho người ta thật không yên tâm.
Lang Tĩnh Phong nâng tay xoa tóc Bạch Nguyễn, nói lời an ủi: “Có em ở đây, không có việc gì”.
Bạch Nguyễn đẩy móng vuốt sói trên đầu ra: “Mau vào thư phòng làm bài tập, nhanh chóng bổ sung thời gian đã lãng phí về”.
Lang Tĩnh Phong u oán nhìn cậu, im lặng một lát rồi lên tiếng hỏi: “…..
Những con sói đã chết thì phải xử lý như thế nào?”
“Để thầy thử xem….” Bạch Nguyễn nhỏ giọng lầu bầu, cúi người dán một lá bùa thanh tịnh lên trán một con sói đã chết, trong chớp mắt được lá bùa chạm vào, thân hình của con sói liền biến thành bột phấn màu đen, bột phấn xếp thành hình sói màu đen trong chớp mắt rơi xuống sàn nhà, kế tiếp lớp bụi hơi mỏng này cũng giống như nước bị hấp thụ nhanh chóng biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một lá bùa đã cháy đen trong khí bẩn.
“Thầy đã đoán ra là có chuyện gì rồi”.
Khóe miệng Bạch Nguyễn hơi đắc ý nhếch lên, giơ lên một cái vuốt sói có dính là bùa thanh tịnh rồi nói: “Lá bùa này lúc nãy bị sói dẫm vào, nhưng lại không phát huy tác dụng.
Điều này chứng minh khi những con sói này còn sống chúng là sói thật, nhưng sau khi chết sẽ trở về trạng thái khí bẩn”.
Nói xong Bạch Nguyễn đi vào thư phòng, dọn sạch mấy cỗ thi thể sói ở trong thư phòng, cầm lấy mấy lá bùa đã bị cháy đen ném vào trong thùng rác, đồng thời nghiêm mặt thúc giục Lang Tĩnh Phong: “Mau đi làm bài tập, đừng xem trò vui nữa”.
Lang Tĩnh Phong oán giận mà ngồi lại trước bàn, gom gọn những tài liệu học tập trên bàn lại.
Sau mười giây đồng hồ, hắn đã viết xuống một chữ C đầy phẫn nộ vào chỗ trống của đề số 1, gần như hoài nghi những chuyện hôm nay mình trải qua có phải là đang nằm mơ không.
“Thầy Bạch”, Lang Tĩnh Phong trầm giọng nói: “Hỏi thầy một chuyện”.
“Hả?” Bạch Nguyễn dùng chổi quét những bụi đen mà bùa thanh tịnh không hút khô được thành một đống, rồi bình tĩnh quét vào ki hốt rác, vẻ mặt nghiêm túc giống như một bà chủ gia đình bình thường.
Dù sao cậu sợ sói chứ không phải bụi sói.
Trong giọng nói của Lang Tĩnh Phong lộ ra sự ai oán: “Có phải dù cho có tận thể thì thầy cũng phải bắt em ở trong khu vực cách ly bức xạ học tập hay không?”
Bạch Nguyễn suy nghĩ một lát, xác nhận trong đề bài không có điều kiện quan trọng: “Trường đại học cũng sụp sao? Không thể thi cử được nữa đúng không?”
Lang Tĩnh Phong hít sâu một cái đề phòng ngất đi: “….
Đều sụp, không thể thi cử”.
Bạch Nguyễn cười lộ ra hai má lúm đồng tiền rồi nói: “Vậy không cần học, như thế thì cần gì phải học”.
Ngụ ý chính là chỉ cần trường đại học không sụp, kì thi vào đại học vẫn còn thì cho dù thế giới như thế nào thì vẫn phải học.
Lang Tĩnh Phong không còn gì để nói, sau khi cùng người trong lòng trải qua sinh nhật, động đất, tháp trấn ma, tâm ma đi vào thế giới, thu hoạch được tạm thời ở chung với người trong lòng, tự tay đấm hơn mười con đồng loại, cùng người trong lòng nắm tay hôn môi, sau tất cả những chuyện này, lại tiếp tục đen mặt chiến đấu với một thiên thần bắt hắn đi làm bài tập.
Thật là ảo tung chảo mà, Lang Tĩnh Phong nghĩ.
Chín giờ rưỡi tối, Lang Tĩnh Phong làm xong hết bài tập và một phần nhỏ đề làm sai, từ bên bàn học đứng lên thì đầu choáng mắt hoa, so với đánh nhau một chọi mười còn mệt hơn.
Bạch Nguyễn đã rửa mặt trước, khi Lang Tĩnh Phong đi vào phòng ngủ cậu đã lấy ra một bộ vỏ chăn sạch sẽ trong ngăn kéo ở dưới giường ra, đang chuẩn bị thay cho Lang Tĩnh Phong.
“Bài tập làm xong hết rồi sao? Để thầy trải giường cho em”.
Bạch Nguyễn chỉ vào cái ổ nhỏ trên tủ đầu giường: “Thầy biến về nguyên hình ngủ trong ổ cỏ, bình thường thầy cũng hay ngủ như vậy”.
“Được”.
Lang Tĩnh Phong ngồi xuống giường, đắm chìm trong mùi thơm của chú thỏ nhỏ Bạch Nguyễn, máu sói sôi trào: “Ra giường và vỏ chăn không cần thay đâu”.
Bạch Nguyễn nghĩ tới cái mũi của Lang Tĩnh Phong, mặt lộ vẽ sợ sệt: “Nhưng mà….”
Lang Tĩnh Phong cười hiền lành và ngây thơ, sờ sờ trên ra giường một lúc rồi nói: “Sạch sẽ như vậy, đổi làm gì?” Nói xong, không chờ Bạch Nguyễn mở miệng, hắn liền lên tiếng nói trước để ngăn chặn nghi ngờ của Bạch Nguyễn: “Em học từ ba giờ