Quỷ chổng ngược bị hạn chế do Trương Đào đặt ra, nên chỉ có thể ẩn hiện ở lầu ba, vì thế nó chỉ có thể nhảy qua lại giữa hai cầu thang phía đông và phía tây.
Bạch Nguyễn vừa đi xuống, lập tức trở thành mục tiêu thù hận của quỷ chổng ngược, nó dập đầu thùng thùng nhanh chóng đến gần chỗ cậu.
Bạch Nguyễn đứng ở giữa mắt trận, ánh mắt nghiêm nghị, rơi vào nguy hiểm mà không sợ, phong thái thỏ đực đầy mạnh mẽ.
Sau năm giây quỷ chổng ngược đã nhảy tới trước mặt, Bạch Nguyễn nhanh chóng lui về phía sau.
Nhìn thấy trên mặt đất không hề có điều gì bất thường, quỷ chổng ngược không hề nghi ngờ gì nhảy tới vị trí Bạch Nguyễn đã đứng lúc trước, đôi chân hướng lên trời đối diện chính xác với mắt trận.
Tám lá bùa thanh tịnh trong trận bắt được âm khí, ngay lập tức tự động kích hoạt trận sinh.
—- Tạo thành một đường cong ánh sáng bay về phía trận sinh, ánh sáng dịu dàng sạch sẽ giống như ánh mặt trời len lỏi vào bờ u ám, và những ánh sáng bạc mỏng này bao quanh lấy lệ quỷ tạo thành một nhà giam, quỷ chổng ngược biết được không ổn, nhưng cho dù có giãy dụa như thế nào cũng không thể rời khỏi nhà lao ánh sáng này.
“Khởi trận!” Bạch Nguyễn hô to, yêu khí quanh thân tăng vọt ngay lập tức, yêu khí nhu hòa như dòng nước điên cuồng chảy vào trong trận.
Tóc của cậu bị gió yêu khí thổi ra phía sau khiến cái trán trơn bóng lộ ra, khí chất hiền hòa mềm mại ngày thường cũng giống như bị thổi bay, lộ ra một mặt đáng tin cậy và hào hùng ở bên trong.
Tuy nói trên lưng còn đeo một “khoản vay” yêu lực, nhưng yêu khí của Bạch Nguyễn là trời sinh thích hợp thanh lọc và trị liệu, khi siêu độ âm hồn sẽ có hiệu quả làm ít được nhiều, bởi vậy quỷ chổng ngược trong trận hướng sinh không hề có khả năng đánh trả, sau một hồi giãy dụa vô ích liền bị ánh sáng trong trận nuốt chửng.
Âm hồn đã luân hồi qua cửa sinh, trận pháp cũng lập tức tĩnh lặng lại, tám lá bùa thanh tịnh đã rơi xuống mặt đất, bị Bạch Nguyễn nhặt lên rồi cất đi.
“Được rồi”, Bạch Nguyễn kéo tóc bị thổi về phía sau ra phía trước rồi quay đầu nhẹ giọng nói: “Chúng ta đưa cái bàn về….”
Còn chưa nói xong, thanh âm của Bạch Nguyễn liền bị nghẹn lại.
—- dưới lầu có tiếng bước chân rất nhỏ.
Nghe kỹ thì hình như có hai người và họ đang đi từ cầu thang phía đông và phía tây của lầu một đi lên lầu hai.
Bảo an? Lang Tĩnh Phong nói bằng khẩu hình miệng.
Trong bóng đêm Bạch Nguyễn gật mạnh đầu, đặt nhẹ bàn ghế vừa mới nâng lên xuống đất.
Dựa vào khoảng cách này Bạch Nguyễn và Lang Tĩnh Phong có thể nghe được tiếng bước chân của bảo an, nhưng hai người bảo an kia không thể nghe được thanh âm nói chuyện của Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn lấy điện thoại ra xem thời gian.
Mười giờ đúng rồi.
Lúc này mà một giáo viên chủ nhiệm lớp 11 và một học sinh lớp 11 lại lấy một cái bàn và một cái ghế đặt ở hành lang lầu ba, còn im lặng đứng trong bóng tối….
quả thật rất đáng nghi, Bạch Nguyễn hơi do dự, cậu không nghĩ ra lý do thích hợp, tuy bảo an quen cậu, cho dù không đưa ra được lý do thì cũng không đưa bọn họ tới đồn công an, nhưng Bạch Nguyễn vẫn muốn tránh cho người khác lời ra tiếng vào mà bản thân thì không thể giải thích được.
Đi vào? Lang Tĩnh Phong lại dùng khẩu hình miệng nói chuyện rồi chỉ chỉ nhà kho cách hai người vài bước.
Bạch Nguyễn có bóng ma với nhà kho, lông mày hơi nhếch lên, nghĩ rằng hay là che mặt lao xuống lầu, dù sao bảo an cũng không đuổi kịp bọn họ, nhưng lại nghe thấy thanh âm cực nhỏ của Lang Tĩnh Phong: “Em muốn gào lên, một thầy giáo nào đó hẹn hò với học sinh vào nửa đêm.”
Ánh mắt Bạch Nguyễn trợn to, nhỏ giọng trả lời: “Em dám”.
Thanh âm của Lang Tĩnh Phong hơi nâng cao: “Dám”.
Bạch Nguyễn giật mình, Lang Tĩnh Phong nhỏ giọng giả vờ uy hiếp: “Em còn dám hôn thầy ở trước mặt bọn họ—-“
Trên mặt Bạch Nguyễn càng nóng, nhỏ giọng nói: “Thầy biến về nguyên hình.”
Lang Tĩnh Phong lộ mặt thật: “Thầy dám biến về nguyên hình em sẽ sờ lưng thầy, để thầy mang thai giả”.
Bạch Nguyễn bị nghẹn không thể nói nửa lời: “….”
Lúc này tiếng bước chân của hai bảo an gặp nhau ở lầu hai rồi cùng nhau đi vòng lên lầu ba.
Lang Tĩnh Phong hít vào một hơi, giống như là muốn hét, Bạch Nguyễn vội vàng che miệng hắn lại, Lang Tĩnh Phong nắm được cổ tay của Bạch Nguyễn rồi hắn hôn một cái lên mu bàn tay cậu.
Lang Tĩnh Phong không hề cho Bạch Nguyễn cơ hội từ chối, trực tiếp bế người vào trong nhà kho.
Vào nhà kho, Lang Tĩnh Phong im lặng áp lưng vào cánh cửa, đặt nhẹ Bạch Nguyên lên mặt đất, ôm lấy thắt lưng người ta kéo vào trong lòng mình.
“Hôm nay em sao vậy?” Bạch Nguyễn nhỏ giọng truy hỏi.
Bình thường Lang Tĩnh Phong hơi cố chấp, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ ép buộc Bạch Nguyễn vô lý, trừ ba lần cưỡng hôn kia, lúc bình thường khi tiếp xúc cơ thể thì Lang Tĩnh Phong cũng xem như là có kiềm chế, còn lần nắm tay đầu tiên khi mang bánh ngọt rau củ và hoa bồ công anh tới…..
Làm cho người ta có cảm giác là thiếu niên ngây thơ hơi lưu manh, lúc này không biết là lại phát bệnh chó dại gì.
“Thầy Bạch”, giọng Lang Tĩnh Phong khàn khàn: “Buổi tối hôm nay thầy đặc biệt dễ bị người khác ức hiếp…..
Thầy không biết sao?”
“Thầy làm sao?” Bạch Nguyễn oan tới mức muốn nhảy xuống biển, đêm này cậu ngoại trừ bắt quỷ thì cũng không làm gì cả, nếu nhất định phải nói ra, thì cậu cảm thấy buổi tối hôm nay cậu đã bày ra một mặt cứng rắn mà bình thường không thể hiện ra, lẽ ra phải khiến cho Lang Tĩnh Phong chấn động chứ.
“Nó khác với lúc bình thường, càng đẹp trai hơn, còn khá độc đoán nữa.” Lang Tĩnh Phong liếm liếm môi.
“Vậy….” Bạch Nguyễn ngơ ngác.
Bởi vì có chút độc đoán nên càng dễ bị người khác ức hiếp sao? Bạch Nguyễn quả thật không hiểu được cách suy nghĩ này.
Hai mắt của Lang Tĩnh Phong sáng rực, sáng tới mức làm cho người ta hoảng sợ, ỷ vào còn có một lớp cửa, hắn dán môi tới gần tai Bạch Nguyện nói nhỏ: “Em biết thầy biết phép thuật, nhưng dáng vẻ này của