“Sư phụ!” mặt Bạch Nguyễn trầm xuống, giương mắt chống lại ánh mắt bao che khuyết điểm của Vân Chân, lại ngẩng mặt lên nhỏ giọng lầu bầu: “Người đừng nói lung tung.”
“Vi sư còn chưa nói xong đâu”.
Vân Thanh thu lại tay còn đặt trên bụng Bạch Nguyễn, mặt lộ vẻ tiếc hận nói: “Tuy cung con cái có ngôi sao may mắn vây quanh, nhưng ba phương bốn hướng có hung thần chọc thủng, đừng nói con là thỏ đực, cho dù con là thỏ cái, thì cái thai này đảm bảo cũng sẽ sanh non”.
Bạch Nguyễn giận hờn nói: “Không tính cũng biết là không sinh được, con lại không có chức năng kia…..” chủ đề này quả thật đáng xấu hổ, không đợi Vân Thanh trả lời, Bạch Nguyễn đã vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi sư phụ, lần trước thầy nói có cách làm cho răng của học trò con dài ra, đó là phép thuật gì?”
“Ngay cả chuyện mang thai giả cũng có thể làm ra, giờ còn kêu ‘học trò’, cũng không nói cho người ta danh phận”.
Vân Thanh nhăn mũi bẹp miệng, cằm lui về phía sau, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bạch Nguyễn, nói ghét bỏ: “Y—- Khiêu Khiêu khốn nạn”.
Bạch Nguyễn hăng hái đáp lại: “Không phải thầy cũng kêu sư bá là ‘sư ca’ sao?”
Vân Chân lạnh lùng nói: “Nói rất đúng.”
Vân Thanh chậm rì rì nháy mắt mấy cái: “Lấy chuyện của ta và sư bá con ra nói, không phải là con đã thừa nhận rồi sao?”
Bạch Nguyễn như bị sét đánh.
Sau một lát im lặng, Bạch Nguyễn lắp bắp nói: “Không phải….
kia, cái kia…..
sư phụ thầy nói phép thuật răng mọc dài ra là mọc dài ra như nào?”
Vân Thanh đã đùa giỡn đủ nên thu lại vẻ mặt cợt nhả: “Pháp thuật này là tổ sư gia chúng ta phát minh ra, vốn là muốn cải lão hoàn đồng, kết quả là cho tới hôm nay cũng không thành công, là một tàn thuật không tốt, cho nên vi sư không dạy cho con.”
Bạch Nguyễn ngoan ngoãn chờ sư phụ nói tiếp.
Vân Thanh tiếp tục nói: “Điểm thất bại của tàn thuật này là tuy rằng nó có thể khiến cho dáng vẻ của con người trẻ ra mấy chục tuổi, nhưng sau khi khôi phục thì cũng nhanh chóng già đi.
Có thể nói như này, một người năm mươi tuổi trải qua rất nhiều khó khăn dùng pháp thuật này trở về 18 tuổi, nhưng kết quả trong một tháng sẽ lão hóa về 50 tuổi, hoàn toàn không đáng chút nào, hơn nữa những căn bệnh vốn nên mắc cũng không thể tránh khỏi, không chỉ không tránh khỏi mà ngược lại còn tiến triển nhanh hơn, cho nên trong những trường hợp bình thường tàn thuật không thể sử dụng”.
Bạch Nguyễn nghe một chút đã hiểu, ánh mắt sáng rực nói: “Nhưng nếu là người 18 tuổi cải lão hoàn đồng về lúc mấy tuổi, trong khoảng thời gian nhanh chóng lớn lên sẽ có một lần thay răng đúng không?”
“Sự thông minh này của con thật giống ta”.
Vân Thanh dùng khuỷu tay đập mạnh vào Vân Chân, vẻ mặt đầy khoe khoang: “Đồ đệ của anh đứa này còn ngốc hơn đứa kia.”
Vân Chân ấm áp nói: “Đúng vậy”.
Suy nghĩ của Bạch Nguyễn nhanh chóng bay xa, không nhịn được ảo tưởng cảnh tượng Lang Tĩnh Phong bình thường kiêu ngạo không coi ai ra gì biến về thành sói con.
Tộc độ lớn lên của nguyên hình sói yêu và sói bình thường không giống nhau, nhưng lại tương đối giống với con người, sói ba tuổi đã là sói trưởng thành, nhưng nguyên hình của sói yêu ba tuổi vẫn là một con sói con.
Khẳng định sẽ là một viên tròn nhỏ, chắc là cũng không khiến người khác sợ lắm, răng cắn người cũng không đau….
Bạch Nguyễn nghĩ, con mắt như kẻ trộm chuyển hai vòng, khóe môi cong lên không có ý tốt, vẻ mặt xấu xa hư hỏng.
Vân Thanh liếc mắt nhìn cậu: “Khiêu Khiêu vẻ mặt này của con….”
Bạch Nguyễn: “Dạ?”
Vân Thanh: “Cùng với tiểu thân mật kia của con thật là có dáng vẻ phu thê, nhìn một cái là thấy cực kỳ thiếu đạo đức.”
“Nào có, không có.” Bạch Nguyễn vội vàng bày ra dáng vẻ không thiếu đạo đức.
Sau khi hỏi chi tiết tàn thuật từ phía Vân Thanh, Bạch Nguyễn ý thức được có hai vấn đề.
Một là sau khi thực hiện thuật cải lão hoàn đồng, một ngày của người bị thi thuật sẽ tương đương bằng một năm bình thường, như thế Lang Tĩnh Phong từ hình dáng trẻ con quay về hình dáng trưởng thành thì mất nửa tháng, cho nên nếu cậu không muốn chuyện này bị lộ, phải ở trong nhà nghỉ ngơi không thấy người quen trong vòng nửa tháng, hai là những nguyên liệu dùng để thi thuật đều để trong nhà kho nhỏ, mà nhà kho nhỏ đã bị hủy ngay trong chiến đấu, cũng không biết có thể cứu chữa gì cho bên trong được hay không, nếu tổn thất nghiêm trọng, thì đi tìm kiếm và mua tài liệu sẽ mất một ít thời gian, dù sao những đồ quý báu của đất trời không thể so với cải trắng muốn có là có được, cần phải xem cơ duyên.
Tổng hợp tất cả lại thì sau khi lớp 11 thi xong nghỉ hè là thích hợp thi pháp nhất, dựa vào kinh nghiệm năm rồi, Bạch Nguyễn đoán lớp 11 lên lớp 12 sẽ có 20 ngày nghỉ hè, thời gian cũng phù hợp, nếu hiện giờ không nắm chắc chỉ sợ phải chờ tới sau khi thi đại học.
Hôm nay Bạch Nguyễn đã dự tính xong liền vội vàng trở về bàn bạc với Lang Tĩnh Phong, vì chuyện này đã đè nén ở trong lòng cậu rất lâu, mỗi lần nghĩ tới là thấy áy náy, vì thế cậu không kìm nén, ngay cả chuyện xấu hổ đêm qua và lớp tự học lúc này với Lang Tĩnh Phong cũng không để ý, sau khi soạn một tin nhắn giải thích rất dài liền gửi qua cho hắn, hỏi xem ý kiến của hắn.
Hai phút sau, Lang Tĩnh Phong trả lời: “Được, nghỉ hè thì được.”
Giọng nói không hề vui vẻ giống như suy nghĩ của Bạch Nguyễn, có lẽ là thật sự không để tâm.
Bạch Nguyễn: “Thật là tốt! Để thầy nói với sư phụ thầy!”
Lang Tĩnh Phong: “Nhưng mà em vẫn còn chút khó khăn, thầy Bạch có thể giúp em giải quyết không?”
Bạch Nguyễn: “Cái gì? em nói đi”.
Lang Tĩnh Phong biết răng mọc dài lại, thì Bạch Nguyễn sẽ không áy náy nữa, liến dùng tình cảm giả vờ tội nghiệp nói: “Ba mẹ em không biết em đi mài răng, nếu bọn họ biết đánh em vào bệnh viện vẫn còn coi là nhẹ, mẹ em có thể lấy đi toàn bộ quần áo, ví tiền và di động của em, rồi bắt em biến về nguyên hình đuổi em vào rừng sâu núi thẳm săn thú.”
Bạch Nguyễn tưởng tượng cảm thấy cũng đúng, sói thế hệ trước khẳng định coi trọng nanh sói, biết sói con nghịch ngợm như vậy, còn không biết sẽ phạt như thế nào nữa.
Lang Tĩnh Phong: “Nửa tháng đó em ở nhà thầy được không? Chỗ ba mẹ em, em sẽ tìm cớ.”
Bạch Nguyễn vốn cũng có suy nghĩ biến thái muốn trả thủ sói con, hơn nữa đau lòng Lang Tĩnh Phong bị phạt, cũng hiểu được giải quyết mọi chuyện mà không để cho người nhà hắn biết là biện pháp tốt, liền lập tức đồng ý: “Được.”
Lang Tĩnh Phong không ngờ Bạch Nguyễn lại đồng ý thoải mái như vậy, liền nổ mũi vênh mặt nói: “Hôm nay em ngủ ở nhà thầy sao? Cả đêm ngày hôm qua thầy cũng không