“Đến đây, sư phụ.” Lang Tĩnh Phong đáp lời, xoay người đi vào trong phòng đóng cửa lại.
Một lát sau, có một con sói đực thong thả từ bên trong bước ra, đó là bản thể của Lang Tĩnh Phong, bộ lông màu xám bạc óng ánh như sa tanh, dáng đi nhanh nhẹn thoăn thoắt, lộ ra nhịp điệu rất đẹp.
Đầu tiên hắn đi một vòng quanh ghế mây của Bạch Nguyễn, sau đó nằm sấp trên mặt đất, như con chó lớn dựa đầu lên chân Bạch Nguyễn, lười biếng lắc đuôi, chiếc đuôi to khỏe có thể đánh bay một con gấu trưởng thành.
Bình thường hắn hoàn toàn không có cơ hội dùng nguyên hình thân thiết với Bạch Nguyễn, lúc này mới nhịn không được muốn làm nũng với Bạch Nguyễn, muốn Bạch Nguyễn sờ sờ mình.
Trong lòng Bạch Nguyễn biết đây là Lang Tĩnh Phong, nhưng cậu không chỉ không hề sợ, còn nhìn thấy bộ lông mềm mượt như sa tanh mà lộ ra sự yêu thích và ngưỡng mộ, cậu cúi đầu sờ sờ lên lưng Lang Tĩnh Phong, năm ngón tay trắng nõn lún vào bộ lông sói nhìn thì có vẻ sắc sảo nhưng thực ra rất mềm mại, Lang Tĩnh Phong nhỏ giọng ư hử, quay đầu liếm mu bàn tay và cổ tay của Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn bị liếm tới mức ngứa ngáy, tai hơi hơi nóng lên, cậu vội vàng rút tay về —– tuy rằng mới chỉ vuốt được hai lần, nhưng tay cậu lại đầy lông sói.
“Em rụng lông nghiêm trọng như vậy sao?” Bạch Nguyễn giả vờ kinh ngạc, dùng ba ngón tay nắm nhẹ lên người Lang Tĩnh Phong, kết quả một nắm này lại nắm theo một dúm lông, Bạch Nguyễn vê vê ngón tay, lông sói liền bay theo chiều gió, Vân Chân hắt xì một cái.
“Vậy tóc em có rụng không?” Bạch Nguyễn trừng lớn mắt nhìn Lang Tĩnh Phong như cây bồ công anh.
Trên mặt Lang Tĩnh Phong nổi lên sự không vừa lòng, dùng cái mũi ướt át chạm nhẹ vào tay Bạch Nguyễn, nhẹ giọng kêu: “Ngao, ngao.”
Không rụng tóc, bây giờ là mùa hè thay lông.
“Nghe không hiểu”.
Bạch Nguyễn nói xong lại đưa tay nhúm một cái trên đầu Lang Tĩnh Phong, lại dễ dàng rút ra một nhúm lông.
Biết rõ lông sói rụng không có liên quan tới tóc khi ở hình người, nhưng Bạch Nguyễn vẫn rất xấu tính mà giả vờ lo lắng nói: “Lông trên đầu cũng rụng nhiều như vậy? Vào mùa thay lông khi ở hình người thì em có bị bệnh rụng tóc không?”
Lang Tĩnh Phong đứng lên, nôn nóng đi vài bước trước mặt Bạch Nguyễn, nghển cổ dài kêu có ý muốn giải thích: “Ngao ngao ngao—-“
Nhưng mà Bạch Nguyễn lại dùng ánh mắt soái ca trọc đầu nhìn hắn, còn không ngừng tặc lưỡi lắc đầu: “Trọc thì trọc thôi, dù sao vào mùa thay lông mới bị trọc một lần, dựa vào tuổi và thân phận của em cũng không nên quá để ý dáng vẻ bên ngoài của mình là xấu hay đẹp….”
Ánh mắt Lang Tĩnh Phong hơi hơi nhíu lại, bỗng nhiên nhớ lại —- mùa hè thỏ cũng thay lông, Bạch Nguyễn không có khả năng không biết rụng lông và rụng tóc không có liên quan tới nhau, đây là đang đùa với hắn.
“Ngao!” Trong lòng Lang Tĩnh Phong hơi ngọt, đột nhiên đứng dậy, phấn khởi nhào về phía Bạch Nguyễn, khi Bạch Nguyễn đang bối rối kêu lên thì cái đầu lại vùi vào bụng Bạch Nguyễn hít hít, lại ỷ vào mình là hình sói, hiệu quả thị giác không giống nhau nên liền đùa giỡn lưu manh, dùng đầu lưới liếm lên hai gò má non mịm và cổ của Bạch Nguyễn mấy cái.
Sức lực của sói yêu trưởng thành rất lớn, Bạch Nguyễn bị Lang Tĩnh Phong đặt lên ghế mây vừa hít vừa liếm, hoàn toàn không thể phản kháng, liền lớn tiếng kêu cứu: “Sư phụ! Sư phụ!”
“Có thể bắt đầu rồi.” Vân Chân nhìn thoáng qua một thỏ một sói.
“Vợ chồng son thật là rất nồng nhiệt.” Vân Thanh ban đầu đang định kêu Lang Tĩnh Phong liền cười cười rồi vẫy tay: “Thi phép xong thì sói con kia phải mất nửa tháng mới có thể trở về hình dáng lớn như bây giờ, cho bọn họ một phút đi.”
Thật là người hiểu lòng người!
Vì thế sau một phút đồng hồ, Bạch Nguyễn bị Lang Tĩnh Phong ức hiếp không ra hình dạng nhảy khỏi ghế mây, luống cuống tay chân chỉnh lại quần áo, lau đi nước miếng trên cổ và xương quai xanh, Lang Tĩnh Phong đã chiếm được hết tiện nghi liền vui vẻ chạy vào trong tâm trận.
Bặt đầu thi thuật, Lang Tĩnh Phong ngồi ở mắt trận, trong miệng Vân Thanh lẩm bẩm, hai tay không ngừng kết ấn, Vân Chân thì đứng ở phía sau anh ta, giơ một cái dù lớn như một cái tròi nhỏ che Vân Thanh từ đầu tới chân ở trong chỗ râm mát.
Dưới sự niệm chú không ngừng của Vân Thanh, một số lá bùa được dán trên mặt đất để hoàn thiện trận pháp bắt đầu sáng lên từ bên ngoài trận pháp dần dần tiến về phía trung tâm trận pháp, đường cong đỏ đậm như máu trên mặt đất cũng sáng lên từ ngoài vào trong, càng tới gần trung tâm trận, tốc độ sáng lên của thuốc màu và bùa chú càng nhanh, giống như những kíp nổ được đốt cháy vô hình.
Bỗng nhiên Lang Tĩnh Phong ở trong trận bị ánh sáng nuốt mất, ngay sau đó, hình dạng của hắn dần dần thay đổi, giống như một pho tượng sói bị nung nóng chảy….
Sau vài giây, ánh sáng biến mất, bùa chú ở trên mặt đất cũng biến mất, thuốc màu đỏ đậm trên mặt đất cũng biến thành màu tối u ám, trong tâm trận, một con sói con đang lo lắng nhìn trái nhìn phải.
Vẻ ngoài của những con sói con bình thường không dễ thương bằng những con chó con được tạo ra để lấy lòng con người, nhưng mà Lang Tĩnh Phong là đời sau của sói có gen vô cùng tốt —- dù sao những con sói đực được Lang Thiến lựa chọn thì chắc chắn phải là một con sói đực nổi bật, cho nên giá trị nhan sắc của sói con Lang Tĩnh Phong cao hơn những con sói con bình thường.
Một thân lông sói mềm mại làm cho hắn giống như một con chó lông ngắn màu xám bạc, hai cái tai hình tam giác dựng lên rất có tinh thần, một đôi mắt xanh vừa tròn vừa sáng, phía sau mông còn có một cái đuôi ngắn đang rũ xuống, bốn cái chân béo tròn đặt lên nền đá bị mặt trời nướng nóng, bởi vì móng vuốt sói con có hơi mềm không chịu nóng được, nên bốn cái móng vuốt nhỏ còn không ngừng thay nhau nâng lên hạ xuống.
Sói con hé miệng lộ ra một hàng răng sữa trắng sáng