Thành bồn tắm trơn không tựa được, hơn nữa hai cánh tay lại bị Lang Tĩnh Phong siết lấy, nhìn qua động tác cố gắng đứng dậy của Bạch Nguyễn chỉ như vặn vẹo vài cái trong lòng Lang Tĩnh Phong.
“Được rồi, không làm nữa.” Lang Tĩnh Phong tựa cằm lên vai Bạch Nguyễn, không tận hứng cọ cọ, nghĩ thầm lần sau phải trói Bạch Nguyễn bằng dây thừng mới được, lần này thật là chẳng đâu vào đâu.
Sau đó không gọi chồng sẽ không cởi dây thừng… Lang Tĩnh Phong liếm môi, càng nghĩ càng hứng khởi, phải sấn tới từng bước lau một móng vuốt sói không sạch sẽ trên người Bạch Nguyễn, tiếp tục dùng cách mà dã thú để lại mùi, mạnh mẽ đánh dấu, chiếm hữu.
Còn hai ngày nữa là hắn ở nhà Bạch Nguyễn được nửa tháng, chờ qua hai ngày nữa ra khỏi cửa nhà Bạch Nguyễn, cơ hội thân thiết như thế này cũng khó tìm, cho nên thừa dịp trước mắt thiên thời địa lợi nhân hòa chiếm hết mấy thứ phải chiếm, cắn tiểu bạch thỏ mấy miếng.
“Bôi lên người thầy…” Bạch Nguyễn hỏi được một nửa thì ngửi thấy, miệng khép lại câm nín trong nháy mắt, cơ bắp toàn thân căng lên như dây cung, đôi tai đỏ thấu hơi giật giật, giống như một con thỏ bị hoảng sợ.
“Còn hỏi”, Lang Tĩnh Phong cười một tiếng trầm thấp: “Thầy vừa làm cái gì, xuất ra khỏi người em thầy không biết sao?
Bạch Nguyễn xấu hổ vô cùng, chỗ bị ướt trên da rõ ràng là hơi lạnh, nhưng lại giống như dính axit làm cậu đau đớn.
“Em”, Bạch Nguyễn cắn răng, giãy dụa muốn ra ngoài rửa sạch vết bẩn trên người, nhưng trong lúc giãy giụa lại khiến những thứ nhơ nhớp kia càng dây ra nhiều hơn: “Em là đồ biến thái à?”
Lang Tĩnh Phong hưng phấn tận phổi, nói: “Dựa theo tiêu chuẩn của loài người, quả thật em rất biến thái.”
Hắn thản nhiên thừa nhận như thế, lại hoàn toàn không lấy làm xấu hổ, Bạch Nguyễn cũng không biết mắng thêm gì nữa, bởi vì ngại ngùng và hưng phấn cả lồng ngực nhiễm màu hồng nhạt, phập phồng dữ dội, áo ngủ nhăn nhúm ương bướng bám ở khuỷu tay, nói sao cũng không chịu cởi xuống nữa.
“Hôm nay không được rửa sạch “thuốc” em bôi cho thầy, Bạch Nguyễn ca ca.” Giọng điệu Lang Tĩnh Phong dịu dàng thủ thỉ, tức thì lại giống như chó dữ nghiến răng ken két thị uy ở bên tai Bạch Nguyễn, cậu nghe thấy âm sắc uyển chuyển kia mà ê hết cả răng, rụt cổ lại theo phản xạ tự nhiên.
Nói xong, Lang Tĩnh Phong giúp Bạch Nguyễn mặc lại đồ ngủ, hai tay vòng ra phía trước cài từng cái cúc áo, ánh mắt âm trầm hít ngửi mùi vị của Bạch Nguyễn tản mát ra trong lúc này, hắn khàn giọng nói: “Thầy Bạch à, trên người thầy đều là mùi của em… Lúc nào bên trong cũng có thể…”
“Câm miệng!” Bạch Nguyễn quay đầu trách móc hắn, lại bị Lang Tĩnh Phong thuận thế ngậm môi, chặn hết những lời răn dạy còn lại trở vào.
“Thầy Bạch” Nụ hôn vừa kết thúc, Lang Tĩnh Phong duy trì tư thế đặt một tay ở sau gáy Bạch Nguyễn, hỏi: “Thầy nhiều pháp thuật như vậy, không có cái có thể khống chế được em hả?
Tuy đây là một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn, dường như cũng chẳng thực sự cần câu trả lời của Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn rũ mắt không nhìn hắn, cứng rắn nói: “Không có.”
Lang Tĩnh Phong cười: “Biểu cảm này của thầy vô nghĩa quá.
”Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay sau gáy Bạch Nguyễn lắc nhẹ, mang theo chút ý ác độc nói: “Chờ em thi đại học xong, em nhất định phải để thầy…”
“Không phải, thật sự không có pháp thuật có thể đối phó với em!” Bạch Nguyễn sợ hắn nói ra chuyện gì khiến mình đỏ mặt tim đập, vội vàng cắt ngang.
Thật ra nếu cẩn thận lật sách cổ Vân Thanh để lại cũng chưa chắc tìm được pháp thuật thích hợp, đánh không lại chả nhẽ lại không chạy thoát sao, nhưng miệng của Bạch Nguyễn rất chặt, cho dù đã lấp lửng làm nhiều chuyện không nên làm, ngoài miệng nửa bước cũng không nhường: “Nếu thầy có biện pháp, thầy đã trừng trị em từ lâu rồi, còn có thể để em làm… bậy như vậy?”
“Ừm ừm, vâng vâng, thầy bị ép buộc.” Lang Tĩnh Phong dung túng đáp lại, thân mật cọ chóp mũi Bạch Nguyễn một cái.
Sau hai ngày ở lì trong nhà Bạch Nguyễn làm bậy, cả thể xác lẫn tinh thần Lang Tĩnh Phong đều ăn no uống say, hắn lại biến trở về dáng vẻ mười tám tuổi rồi bị Bạch Nguyễn tống ra khỏi cửa.
Trước khi đi, Bạch Nguyễn lại kiểm tra bốn chiếc răng nanh nguyên hình của Lang Tĩnh Phong một lần nữa, thấy chúng đang yên đang lành mọc ngay ngắn, từng cái sáng bóng bén nhọn, lúc này mới yên tâm… từ sau khi thay răng vĩnh viễn, Bạch Nguyễn khi rảnh rỗi lại banh miệng Lang Tĩnh Phong ra nhìn răng, cũng là loại bỏ tâm bệnh.
Bạch Nguyễn đẩy chiếc vali chở đầy sách bài tập và bài thi ra cửa, dặn dò: “Sau này em đừng như vậy nữa.”
“Yên tâm, không thế đâu.” Lang Tĩnh Phong liếm đầu răng: “Thầy lại chẳng sợ em nữa.”
Bạch Nguyễn khoát tay: “Không phải chỉ nói chuyện này, ý thầy là sau này em muốn ra quyết định quan trọng gì, hãy bàn bạc với thầy trước, đừng mới nóng đầu lên đã quyết định.”
Lang Tĩnh Phong nhìn cậu thật sâu, không biết lớn nhỏ véo gương mặt rất đáng yêu kia một cái, nói: “Nhớ rồi, sau này chuyện gì cũng bàn bạc với thầy.” Nói xong, lại dẫn câu chuyện vào ngõ cụt: “Ba em ở nhà chỉ nghe mẹ em, sau này em cũng nghe lời thầy, xem như noi theo truyền thống nhà chúng ta.”
Bạch Nguyễn không hé răng, cũng chẳng phản bác, hiển nhiên là hai ngày nay đã bị chỉnh đến rõ mồn một rồi.
“Đi nhé thầy Bạch, khai giảng gặp sau.” Lang Tĩnh Phong nhận lấy tay xách vali, nhấc chân đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Bên ngoài rất nắng, Lang Tĩnh Phong lại ngại cầm ô, Bạch Nguyễn cầm luôn mũ bóng chày treo trên tường bên cạnh cửa đội nó vào cho hắn, cậu dùng sức chưa tới, vành mũ kéo