Tâm tình Lang Tĩnh Phong rối bời khiến khí rối loạn, hắn biến hóa không ổn định, bất chợt một đôi tai sói thò ra, chóp tai dựng thẳng đứng lên vì kích động.
“Vậy tối nay em ở nhà thầy được không?” Lang Tĩnh Phong vẫy đôi tai sói hỏi.
Bạch Nguyễn lo lắng: “Cha mẹ em có đồng ý không?”
“Em đã nói với bố mẹ rằng em cùng các bạn cùng lớp ra ngoài ăn mừng và chơi cả đêm.” Lang Tĩnh Phong nói, sợ Bạch Nguyễn sẽ hiểu lầm rằng hắn định nói với bố mẹ về chuyện của hai người họ, hắn nói thêm: “Em sẽ có một trận đấu long trời lở đất giữa em với bố mẹ sau khi kết quả tuyển sinh công bố.
Bố mẹ rất lo lắng cho em, nhưng họ nhất định sẽ không phản đối chuyện của chúng ta đâu, bố mẹ em rất thích thầy”
Trong năm qua, mỗi khi Lang Thiến nói về sự tiến bộ và thay đổi của Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong ngay lập tức nhắc đến công lao to lớn của Bạch Nguyễn, nói rằng tất cả những gì hắn đạt được hôm nay đều là nhờ một tay thầy Bạch dìu dắt, thầy ấy dạy như thế nào, khuyến khích học sinh ra làm sao, chỉ đường dẫn lối cho học sinh đi đúng đường đã chọn, từng câu từng câu đều là tâng bốc Bạch Nguyễn một tấc lên trời.
ngôn tình tổng tài
Bên lớn hơn, có thể có kinh nghiệm cùng sự tự do, nhưng bên trẻ hơn là bên bị kiểm soát chặt chẽ — trong mắt những người xa lạ, mối quan hệ như vậy cho dù trong sáng cũng khiến người khác dị nghị, rằng thầy giáo lại đi xúi giục và ép buộc học sinh, đó cũng là nguyên nhân khiến mối quan hệ thầy trò bị chỉ trích trên phương diện đạo đức, Bạch Nguyễn có thể hiểu được, đồng thời cũng biết rất khó để chứng minh mình trong sạch, cậu rất lo lắng không muốn bố mẹ Lang Tĩnh Phong khiếu nại.
Bạch Nguyễn giải thích ngắn gọn những suy nghĩ này với Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong suy nghĩ một lúc, đảo mắt rồi lập tức nảy ra một ý tưởng: “Nếu không thì em giả vờ theo đuổi thầy, sau đó cố ý để bố mẹ em biết, xong rồi em sẽ thừa nhận bản thân em yêu thầm thầy một năm nay rồi, nhưng sợ bị từ chối, sợ nói ra thầy sẽ tức giận nên phải đợi sau kì thi đại học mới dám bày tỏ.
Thầy thấy như vậy có được không? Em sẽ giả vờ theo đuổi thầy vài tháng trước khi thầy đồng ý, thì cho dù có vấn đề về đạo đức cũng không sợ, cơ bản đó là tình yêu đơn phương của em với giáo viên, đó là lỗi của em, và bố mẹ em sẽ không làm khó được thầy”
Phương pháp này nghe qua thì cũng có vẻ khả thi, nhưng Bạch Nguyễn vẫn im lặng, ánh mắt đảo qua nhìn đông nhìn tây.
“Thầy thấy sao? Thầy nói đi.” Lang Tĩnh Phong ấn eo thúc giục.
Lông mi Bạch Nguyễn run lên, vội vàng liếc hắn một cái, sau đó cụp mắt xuống, thấp giọng như sợ bị ăn đòn, lẩm bẩm: “Ba mẹ em có thể tin loại lời nói này sao.
Với tính cách của bố mẹ em nhất định sẽ buông tha em hay sao, khi đó họ khiến em tổn thương thì thầy..”
“ Thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong mừng rỡ, cắn môi ngăn nụ cười: “Đây chính là sự lo lắng của thầy dành cho em sao?”
Bạch Nguyễn gật đầu, rất nghe lời: “Thầy lo cho em.”
Lãng Tĩnh Phong: “…”
“Không sao, bố mẹ em chắc chắn sẽ tin.” Lang Tĩnh Phong nói, hắn cảm thấy khá buồn cười: “Thật ra mẹ em cho rằng em hoàn toàn bình thường, bà không có thời gian chăm sóc cho em nên bà ấy luôn cho rằng em chỉ là một thiếu niên nổi loạn không thích học, ngoài ra còn có chút nóng nảy… Thầy đang cười cái gì? Có buồn cười không? Tại sao thầy lại không cười khi em kể chuyện cười mà bây giờ lại cười lớn vậy? “
“Ha ha ha ha ha!” Bạch Nguyễn cười đến chảy nước mắt.
Thật ra, Lang Thiến thật sự không biết con trai mình sau lưng bà lại thành một chàng công thực thụ như vậy, cho nên ghép tính cách của một cậu bé ngây thơ trong sáng vào Lang Tĩnh Phong thật sự quá châm biếm rồi.
“Đừng cười nữa… sờ tai em đi, được không?” Lang Tĩnh Phong nắm lấy tay Bạch Nguyễn rồi ấn nó lên đôi tai sói của mình.
Đôi tai của con sói trong tay rất ấm, Bạch Nguyễn ngừng cười, mân mê chúng một lúc rồi nói: “Thật là dễ chịu.”
“Để em sờ của thầy.” Lang Tĩnh Phong đưa một tay đến eo Bạch Nguyễn, đầu ngón tay luồn vào mép quần, nhanh chóng đưa tay vào, “Em muốn sờ đuôi của thầy, thầy Bạch”
“Sau này em đừng gọi thầy là thầy Bạch nữa, nghe rất khó xử.” Bạch Nguyễn bị Lang Tĩnh Phong sờ mó toàn thân bừng lên yêu tình, ngay lập tức một chiếc “đuôi” ấm nóng dần dần dựng thẳng đứng, căng phồng nóng hổi đội lên trong quần
Ngay sau đó, lớp vải mềm của quần bó sát lại, hiện rõ hình một bàn tay.
“Đuôi” thỏ cũng giống như lưng thỏ, chúng rất sợ bị người chạm vào, Lang Tĩnh Phong vừa đặt tay lên, thân thể Bạch Nguyễn lập tức run lên bần bật, sau đó như có dòng điện chạy dọc thân thể cậu khiến hai chân yếu ớt không đứng nổi, đành phải đặt hai tay lên vai Lang Tĩnh Phong.
“Thầy cũng đừng gọi tên em, thầy lớn hơn em những tám tuổi, em cũng phải cung kính thầy một chút.” Lang Tĩnh Phong vừa chậm rãi nói vừa dùng bàn tay thô ráp của mình không ngừng nới lỏng rồi siết chặt dương v*t của cậu, thỉnh thoảng lại xòe năm ngón tay ra rồi lại dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu khấc, khiến dương v*t của Bạch Nguyễn run rẩy như chiếc lá mùa thu trước gió, “Từ nay về sau em có thể gọi thầy là anh yêu được không?”
“Được, gọi là anh yêu.” Bạch Nguyễn ríu cả môi ngoan ngoãn chịu đựng từng cơn khoái cảm, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cổ Lang Tĩnh Phong, mặc cho đối phương hành hạ dương v*t của mình, “Anh, anh sướng sắp chết rồi.”
Chỉ mất chưa đầy một phút mà Bạch Nguyễn đã đạt đến cơn cực khoái tê dại, Lang Tĩnh Phong muốn để dành đến đêm nên hắn vội vàng buông dương v*t của cậu ra, dùng hết sức ôm lấy Bạch Nguyễn, giúp Bạch Nguyễn cài lại hai nút cổ áo đã phanh ra từ lúc nào.
“Các học sinh chắc là sắp đến rồi, anh phải đi.” Bạch Nguyễn vểnh