Vài ngày trước đêm giao thừa, tuyết rơi dày đặc ở thành phố Bạch Nguyễn sống.
Tuyết rơi trên vỉa hè có thể dễ dàng lấp đầy mắt cá chân khi tuyết vừa ngừng rơi, sau đó sẽ giẫm lên những con đường mòn trơn trượt, gió thổi tán cây có tuyết đọng, lại như lưỡi dao thổi qua mặt đất làm từng mảng sương trắng hiện lên, người đi đường co cổ rụt tay bước nhanh, chóp mũi lộ ra bên ngoài bị lạnh đến đỏ thẫm.
Bạch Nguyễn sợ lạnh, sau khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, có mười ngày thì chín ngày cậu đều ở nhà, công việc cần phải ra ngoài đều giao cho Lang Tĩnh Phong, dù sao họ chó từ trước đến nay đều yêu thích hoạt động ngoài trời, một ngày không chạy bộ bên ngoài liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, cho dù là trong những ngày trời giá rét cũng không cảm thấy ra ngoài là việc vất vả gì.
Hôm đó, Bạch Nguyễn bị sói nhỏ tràn đầy năng lượng lăn qua lăn lại từ tối đến hơn chín giờ, hai người tận hứng, tắm rửa xong, đang nằm trên giường ôm nhau, trong bụng Bạch Nguyễn đột nhiên truyền ra một tiếng ục ục.
Lang Tĩnh Phong nghe thấy, cười cười: “Đói bụng sao, em dẫn anh đi ăn đồ nướng.
”
Bạch Nguyễn ăn chay, vốn có thói quen ăn uống đơn giản, cỏ và rau rửa sạch có thể lấp đầy cái bụng nhỏ nhồi bông của cậu, nhưng sau khi ở cùng Lang Tĩnh Phong cậu bắt đầu biết thèm ăn, dần dần thích những món ăn chay đã được nấu đơn giản, có hương vị, đặc biệt thích ăn dưa hấu nướng thêm ít gia vị không cay và cà tím nướng – nguyên liệu được nướng khô, hương vị cô đọng, cắn xuống tràn đầy mùi thơm nồng đậm đến nức mũi.
Bạch Nguyễn nuốt nước miếng, ánh mắt tỏa sáng, nói: “Không muốn.
”
Lang Tĩnh Phong: “…”
Bạch Nguyễn trần truồng rụt vào trong chăn ấm áp, đẩy tai thỏ sang một bên như tóc dài để tránh bị đè nặng, bộ dáng chuẩn bị ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bên ngoài quá lạnh, còn phải mặc quần áo.
”
Trước mắt, Bạch Nguyễn đi ra ngoài thì phải mặc áo len dày và quần dài lông cừu, quần bên ngoài, tất, ủng, khăn quàng cổ và mũ …Bạch Nguyễn cả đêm nay bị Lang Tĩnh Phong giày vò đến tan rã, nghĩ lại quá trình rườm rà khi ra ngoài liền quyết định ăn cỏ ở nhà.
Lang Tĩnh Phong gạt tai thỏ của cậu ra, cười nói: “Không cần mặc, thầy biến thành nguyên hình rồi em bọc thầy đi… Thật ra em nướng xong mang lên cho thầy cũng được, nhưng nướng xong ăn ngay không phải ngon hơn sao.
”
Tai thỏ của Bạch Nguyễn đột nhiên đứng lên.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
…
Mười phút sau, Lang Tĩnh Phong ăn mặc chỉnh tề, đút Bạch Nguyễn cỡ bàn tay vào một chiếc găng tay len, lại cất găng tay tròn tròn vào túi áo khoác rộng rãi, đảm bảo Bạch Nguyễn ở trong sẽ ấm áp.
Họ sẽ đến quán đồ nướng không xa nhà, Lang Tĩnh Phong đi tới, tay trong túi áo khoác ôm Bạch Nguyễn.
Tuyết bên đường bị giày ngắn của hắn giẫm lên đến kêu ra tiếng, giống như một con chuột nhỏ.
“Bảo bối có lạnh không?” Lang Tĩnh Phong hỏi.
Bạch Nguyễn lắc lắc đầu thỏ, tai mềm nhũn lướt qua cổ tay Lang Tĩnh Phong: “Kỉ kỉ!” không lạnh.
Lang Tĩnh Phong yên tâm, dùng ngón tay vuốt ve ba cánh miệng nhung nhung của Bạch Nguyễn, sờ một hồi, ba cánh miệng kia liền ngoan ngoãn mở ra, thò ra một đoạn đầu lưỡi cực nhỏ, liếm liếm trên ngón tay Lang Tĩnh Phong.
“Ngoan.
” Lang Tĩnh Phong có chút suy nghĩ, đưa ngón tay vào găng tay len của Bạch Nguyễn, vuốt ve thân thể nhỏ nhắn mềm mại như bông trắng, sờ qua tấm lưng mẫn cảm và cái đuôi tròn của cậu, Bạch Nguyễn cuộn tròn thành một khối run rẩy, nhưng không phản kháng, chỉ cho người sờ.
Lang Tĩnh Phong thấy cậu bị thuần hóa, liền phải tiến một thước, dùng ngón giữa vén đuôi tròn lên, ngón tay xoa xoa bụng nhỏ phía dưới đuôi tròn…
“Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra –” Lang Tĩnh Phong vừa nhào nặn vừa hát.
“Kỉ kỉ, kỉ kỉ nha!” Bạch Nguyễn không thể nhịn được nữa, lộ ra răng cửa vuông vắn gặm về phía Lang Tĩnh Phong.
“Không náo loạn, không náo loạn nữa.
” Lang Tĩnh Phong cười nhạo, tiếp tục ôm toàn bộ cơ thể Bạch Nguyễn trong lòng bàn tay, khi đi ngang qua cửa hàng đồ uống còn mua một ly trà sữa phô mai yêu thích của Bạch Nguyễn.
Một người một thỏ vào cửa hàng, nhân viên phục vụ đưa thực đơn và bút tới liền xoay người đi chào hỏi khách khác, Lang Tĩnh Phong lấy Bạch Nguyễn ra đặt ở trên thực đơn: “Muốn ăn cái gì?”
Dứt lời, không đợi Bạch Nguyễn trả lời hắn trước tiên viết xuống “1” sâu cà tím cùng khoai lang lát.
Bạch Nguyễn cúi đầu xem món ăn, trước tiên dùng móng vuốt thỏ vỗ hai chữ “nấm hương” trên thực đơn, lại nhảy hai bước trên thực đơn, vỗ vỗ hai chữ “rau hẹ”, Lang Tĩnh Phong liền viết “1” sâu nấm hương và rau hẹ.
“Kỉ kỉ.
” Bạch Nguyễn nhỏ giọng kêu lên, nhảy từ thực đơn đến chân Lang Tĩnh Phong, ý bảo mình gọi xong.
Lang Tĩnh Phong gọi thịt như bay, gọi xong liền gọi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đến thu thực đơn, cúi đầu, thấy trên đùi anh chàng đẹp trai này có một con thỏ trắng to bằng bàn tay ngồi ngay ngắn, cũng không nghĩ nhiều, rất tự nhiên đưa tay sờ: “Thật đáng yêu, có thể sờ một chút được không?”
Kết quả anh chàng đẹp trai kia mặt đen như có người muốn sờ vợ hắn, một giây che thỏ trắng nhỏ, chém đinh chặt sắt nói: “Không thể.
”
Nói xong liền nhấc mông lên, di chuyển vào trong cùng của sô pha bằng tốc độ ánh sáng, con thỏ trắng nhỏ dường như bị một đôi tay to che đến khó chịu, hai cái lỗ tai chảy từ kẽ ngón tay hắn điên cuồng lắc lư.
Người phục vụ: “…”
Trong khoảng thời gian chờ đợi món ăn, Lang Tĩnh Phong nhúng qua dụng cụ ăn vào nước nóng, xé màng mỏng của cốc trà sữa, đổ trà vào đĩa, múc hai thìa nắp sữa thơm nhất cho vào, sau đó đặt Bạch Nguyễn bên cạnh đĩa.
Bạch Nguyễn uống một ngụm lớn nắp sữa mặn nồng, hai lỗ tai gắn trên đầu thơm đến mức dựng đứng lên, vươn đầu lưỡi liếm mấy ngụm trà sữa, lại ngậm một viên trân châu, miệng nhai nhai, nhiều hương vị cùng cảm giác mang đến khiến Bạch Nguyễn hạnh phúc nheo mắt lại.
Cậu vốn không uống trà sữa, lại bị Lang Tĩnh Phong dẫn dắt.
Lang