Vân Chân mặt đỏ tai hồng giặt quần áo cho Vân Thanh, chất liệu vải dày, đường may tinh xảo, bị nước thấm đầy rồi lại thêm xà phòng, sờ vào có cảm giác rắn chắc và mềm mại, cầm trên tay giống như chạm vào da của ai đó.
Vân Chân bị kích thích, không khỏi nhớ lại cảm giác mềm mại êm ái khi ở trên giường Vân Thanh, tâm trạng rối bờ, anh căm ghét chính mình làm chuyện như vậy, lại cảm thấy ngay cả khi chuyện tối nay xảy ra một lần nữa thì anh cũng sẽ làm chuyện tương tự.
Anh giặt quần áo của Vân Thanh, phơi quần áo trong sân, đứng ngẩn người trước cửa phòng.
Ngây người một lúc lâu, anh xoay người muốn quay lại phòng mình, nhưng vừa bước một bước đột nhiên quay lại, cắn răng chui vào chăn tiểu sư đệ, ôm người nóng bỏng kia vào trong ngực, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút ngây thơ bướng bỉnh, giống như đứa nhỏ ôm đồ chơi yêu quý nhất, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp đi.
Vân Thanh say khướt, ngủ một cách yên bình, gần như có vẻ hơi ngoan.
Vân Chân thấy được sự ngoan ngoãn hiếm thấy trên mặt tiểu sư đệ, trong lòng nổi lên ủy khuất.
Trong ngực có Vân Thanh, anh luyến tiếc ngủ, chỉ mệt mỏi mà phấn khởi mở mắt chờ trời sáng, dù sao anh cũng không biết lần sau được ôm Vân Thanh sẽ là khi nào.
Ngày hôm sau Vân Thanh tỉnh dậy, cảm thấy phía sau có người, quay đầu nhìn, thấy Vân Chân nhìn về phía mình, trong mắt tràn đầy tơ máu, giống như không ngủ ngon.
“… Sư huynh?” Vân Thanh chỉ hơi ngẩn ra, lại mở miệng, giọng điệu hững hờ: “Ngủ ở chỗ đệ à.”
Vân Chân điên cuồng bị Vân Thanh bình tĩnh dập tắt, anh im lặng một lát, khàn giọng nói ra mấy chữ: “Uống quá nhiều.”
Uống nhiều thì chân sẽ mềm nhũn, sẽ không phân biệt đông tây nam bắc, sẽ mệt mỏi đến mức không mở mắt ra được, bởi vậy ngủ cùng với nhau coi như hợp lí, Vân Thanh không hoài nghi, chỉ quan tâm nói: “Mắt đỏ như vậy, không ngủ ngon sao?” Dứt lời, sờ soạng trên người mình một cái, “Này? Giúp đệ thay quần áo?”
Lòng Vân Chân nhảy dựng lên, lấy cớ: “Đệ không sao… Đệ đã nôn ra toàn thân, quần áo là huynh thay cho đệ”.
Vân Thanh hiểu ra, rụt vào trong chăn, xoay tới lắc lại đùa giỡn vô lại: “Sư huynh, đệ đau đầu, cổ họng cũng đau, toàn thân chỗ nào cũng đau.”
Ý là nôn nao khó chịu, không muốn đi học buổi sáng.
Vân Chân sờ trán hắn không thấy nóng, căn bản không có bệnh, vừa cúi đầu đang muốn mở miệng, lại đối diện với một đôi mắt hoa đào mỉm cười, lộ ra vài phần giảo hoạt, cũng lộ ra vài làm nũng, vì thế trái tim cứng rắn như chảy ra, đành phải trái lương tâm nói: “… Có chút nóng.”
Ý cười ở đáy mắt Vân Thanh càng đậm: “Có chút sao? Sư huynh huynh sờ lại xem.” Nói xong, nắm lấy tay Vân Chân ấn lên ót mình, ấn một cái còn ngại không đủ, dứt khoát lại ấn lên cổ mình, nói: “Cổ đệ nóng, trên người cũng nóng.”
Vân Chân sợ lại sờ tới sờ lui trên người tiểu sư đệ, mình sẽ bị lòi đuôi, vội vàng rút tay về, rũ mắt nhìn chằm chằm ga giường, dùng giọng điệu xin tha nói: “… Cực kỳ nóng.”
Vân Thanh hài lòng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vân Chân dung túng nói: “Đệ nghỉ lớp buổi sáng đi.” Nói xong, thấy đôi mắt kia vẫn xoay tròn, liền phỏng đoán ý tứ của Vân Thanh nói: “Buổi sáng luyện kiếm cũng… Hay đệ cứ nghỉ ngơi một ngày đi.”
Vân Thanh xinh đẹp cuộn mình trong chăn: “Đệ biết sư huynh thương đệ mà, để cho đệ nghỉ ngơi, còn cho đệ nhảy và đưa cơm cho đệ, thật vất vả rồi.”
Vân Chân mỉm cười, ôn nhu nói: “Được, ba bữa hôm nay, huynh sẽ mang cho các ngươi.”
Vân Thanh thấy anh cười, chợt nhớ lại giấc mộng đêm qua, giấc mộng kia… quả thực hương diễm đến kỳ lạ, trong lòng Vân Thanh nhảy dựng, nhịn không được phát phúc lợi cho Vân Chân mà không biết: “Này sư huynh, huynh có biết đêm qua đệ mơ thấy cái gì không?”
Trong thực tế, nếu hắn thực sự tốt với một cô gái, chắc chắn sẽ không nói chuyện giường chiếu giữa hai người với người khác, nhưng tất cả các giấc mơ là giả, cậu cảm thấy nói chuyện về cái đó cũng không sao.
Nghe thấy mấy chữ này, thân thể Vân Chân cứng đờ, không dám hé răng, Vân Thanh lại lẩm bẩm, giọng điệu: “Lần trước hôn cô gái kia trong mộng, tối hôm qua lại chui vào ổ đệ, còn cởi trơn trượt, cứ ôm đệ như vậy, ôm thật chặt…”
Mặt Vân Chân đỏ lên, tốc độ đỏ nhanh như bị ai tát hai cái, anh nghe được xấu hổ không thôi, nhưng lại nóng lòng biết mình có phải lộ ra đuôi chưa, đành phải kiên trì nghe tiếp.
Lúc này, thỏ trắng trong ổ cỏ tỉnh lại, đêm qua Vân Chân chê nó ở trên giường vướng víu, chuyển cả nó và cái ổ thỏ lên bàn.
Thỏ trắng nhảy xuống bàn, lạch cạch nhảy lên đùi Vân Thanh, dựng thẳng tai nhỏ nghe Vân Thanh nói chuyện – khi nó càng ngày càng gần với việc tu luyện thành người, sự tò mò của nó đối với xã hội loài người càng ngày càng mãnh liệt, cái gì cũng muốn học, nghe một chút.
Ai ngờ Vân Thanh chỉ vào góc tường: “Khi người lớn nói chuyện, trẻ con không được nghe.”
“Ồ,” thỏ trắng vặn vẹo mông, không làm.
“Đi đi.” Vân Thanh vẫn oanh tác như cũ, “Bịt kín tai lại.”
Thỏ trắng bất tình nhảy đến góc tường, dùng hai móng vuốt khóa tai lại, dùng đuôi tròn hướng về phía Vân Thanh để phản đối.
Lúc này Vân Thanh mới chẹp miệng, tiếp tục kể lại giấc mơ tối qua: “Cô gái đó làn da đặc biệt trơn trượt, giống như lụa, chính là thân thể hơi cứng rắn, có lẽ là gầy, nhưng dán vào rất thoải mái, eo thon, chân dài, chỗ nào cũng tốt, ngay cả ngực cũng phẳng, còn không bằng tự mình sờ mình…”
Vân Chân mạnh mẽ hít sâu để ổn định tâm tình, tiếng ù ù trong tai cùng tiếng nói nhẹ nhàng bình luận thân thể mình của tiểu lưu manh này, khiến anh rơi vào một mớ hỗn độn.
Vân Thanh tuy rằng nói thật, nhưng kỳ thật ấn tượng của cậu đối với dáng vẻ của cô gái trong mộng rất mơ hồ, lúc này chỉ là nửa thật nửa giả nói đùa mà thôi.
Điều thực sự gây ấn tượng với hắn là cảm xúc mà giấc mơ này mang lại cho hắn, đó là một