Vân Thanh kêu ma gọi quỷ phát điên đủ rồi, cuối cùng cũng bình tĩnh một chút.
Hắn từ trong góc giường lôi Bạch Nguyễn ra, cầm một đoàn kia lắc qua lắc lại vài cái, uy hiếp nói: “Chuyện hôm nay không cho phép nói với ai, nghe không?”
Bạch Nguyễn bị đe đọa bóp cổ, cuống quít dùng hai chân trước che cái miệng ba cánh hoa, gật đầu lia lịa.
“Sách.” Vân Thanh đầu tiên là cáu kỉnh vò vò tóc, sau khi đảo mắt vài cái liền nhảy khỏi mặt đất chạy đến trước gương sửa sang lại mái tóc gãy, vuốt lại nếp gấp quần áo, sửa sang lại giống như chuẩn bị xuất môn.
Trong gương, đạo sĩ trẻ tuổi anh tuấn nho nhã, trên gò má ửng đỏ còn chưa phai, càng làm nổi bật lên đôi mắt đen mày rậm, một vẻ đẹp làm cho người ta ngứa lòng.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thể cứ như vậy mà “kết án” sư huynh, tình huynh đệ hơn mười năm không dễ gì có được, đời này sợ là khó có lần thứ hai, vì vậy hắn phải thật cẩn trọng.
Lỡ như trong chuyện này có sự hiểu lầm nào đó, là do Bạch Nguyễn tình cờ nhìn thấy những thứ đó ở nơi khác và nhớ sai, mà hắn lại suy nghĩ lung tung lại oan uổng cho sư huynh, đó là một tội nghiêm trọng, vì vậy hắn muốn dò xét thử.
……
Bên kia, Vân Chân cũng đang vô cùng bối rối.
Anh đang ngồi bên cái bàn với tay lấy một cuốn sách cổ được buộc bằng chỉ mở ra để trước mặt.
Cuốn sách cổ này rất quý giá, là cuốn duy nhất còn sót lại trên thế gian, ghi lại phương pháp xem bói, bói toán và vận may do sư phụ của họ sáng tạo ra.
Bởi vì vạn vật linh trưởng, linh thức phong phú nhất, số mệnh biến đổi khó lường, cho nên cũng khó đoán được chính xác.
Muốn học đoán mệnh người, trước hết phải học đoán mệnh trời, đất, sông núi, âm trạch dương trạch, nắm vững cách dùng phong thủy để đoán vận mệnh của vật chết, thì mới có thể bắt đầu học tập cách đoán mệnh cho con người.
Không ngoa khi nói thầy tướng số cũng là cao thủ của đạo thuật.
Trong bảy đệ tử, Vân Chân tu hành tiến bộ nhanh nhất, hơn nữa anh đặc biệt tinh thông bói toán, đây chỉ là một cái thoáng qua trên con đường bói toán mà thôi.
Từ khi anh bắt đầu học quyển sách này, mỗi lần học thêm một chút, đều không nhịn được mà dùng nó với sư đệ, anh muốn đoán vận mệnh của Vân Thanh, nhưng lại chưa từng đoán ra điều gì hữu dụng.
Lúc này Vân Chân thực sự không có tâm trí nào để đọc, anh bị giằng xé bởi nhiều cảm xúc riêng biệt, nỗi sợ hãi khi Vân Thanh nhìn ra sự thật khiến trái tim anh trống rỗng, như thể có một cơn gió mát thổi qua lỗ hổng trong lồng ngực anh, Làm cho anh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhưng khi ý niệm hoang đường của anh với Vân Thanh đột nhiên dâng lên, gió lạnh ùa vào liền hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt anh đến nỗi anh hận không thể nhảy dựng lên hét thật to, anh biết Vân Thanh ghét chuyện nam yêu nam, nhưng nếu chuyện đó không thể xảy ra, thì anh cũng có thể cho phép bản thân mơ mộng hảo huyền, cảm giác nóng bức và lạnh lẽo thay phiên nhau kích thích anh, làm cho anh không thể yên lòng.
Tất nhiên, cũng có thể Vân Thanh căn bản cũng không coi trọng.
Vân Chân khó khăn nuốt nước bọt, phát hiện yếu hầu khô đến phát đau.
Anh mở ngăn kéo nhỏ, nhìn thấy chiếc điện thoại mới, lấy ra cầm trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve như chơi với đồ cổ.
Đây là Vân Thanh đưa cho anh, tặng anh quà sinh nhật năm nay.
Anh sống giống như cổ nhân, không dùng những cái hiện đại hóa, thông tin bên trong chỉ có một người là Vân Thanh, trong hòm thư tất cả đều là tin nhắn Vân Thanh gửi đến, anh đem những tin nhắn này mở ra xem, muốn từ những hàng chữ này nắm được một chút tình cảm mập mờ, nhưng lại vô ích.
Anh đem điện thoại bỏ lại vào ngăn kéo, trong lòng bị đè nén, đi ra khỏi phòng của đệ tử, muốn đi hít thở không khí.
Cuối tuần, có rất nhiều người đến chùa dâng hương, hai đệ tử thay phiên nhau túc trực, chịu trách nhiệm hướng dẫn khách hành hương, giải đáp thắc mắc.
Vân Chân đi ngang qua sảnh phụ, nhìn thấy Vân Thanh đang ngồi sau chiếc bàn gỗ nhỏ mà đáng lẽ Vân Tĩnh phải ngồi canh giữ, mấy cô gái đang vây quanh chiếc bàn nhỏ nói chuyện, một trong số họ đang cầm tờ giấy xin giải sâm, nữ nhi dịu dàng cùng với giọng nói trong trẻo hòa cùng một chỗ, rất là dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng anh kêu vào mùa thu.
Lúc này, Vân Thanh nói cái gì đó, khi hắn cùng nữ nhi nói chuyện rất có ngữ khí, có chút nghịch ngợm, có chút nam tính, cũng có chút ý tứ trêu chọc —— nhưng hắn biết thể hiện vừa đủ, có thể làm cho người ta tim đập nhanh hơn, nhưng sẽ không ngả ngớn đến mức khiến cho người ta chán ghét.
Hắn còn chưa nói xong, mấy nữ nhi đều cười lên, cười đến hai má ửng hồng.
Vân Chân mím môi thành một đường, bình tĩnh đứng cách mấy thước, hướng đôi mắt mong chờ nhìn sang.
Anh sợ Vân Thanh nghi ngờ, lo lắng không thôi, nên ngồi ngây ngốc trong phòng suy diễn mấy trăm trường hợp, từ đầu đến chân đều như đi trên mây, nhưng Vân Thanh nửa điểm cũng không để trong lòng, lại chạy đến đây giải sâm cho người khác.
Vân Chân chậm rãi thở dài một hơi, cũng không biết là yên tâm hơn hay là mất mác hơn.
Lúc này, Vân Thanh tựa hồ như xuyên qua khe hở trên tường người liếc nhìn anh, Vân Chân không dám chắc hắn có nhìn thấy mình hay không, có lẽ chỉ là một cái liếc mắt mà thôi.
“ Ta xem tay cho tỷ tỷ nha?” Vân Thanh lại cười nói.
Một cô gái rõ ràng lớn tuổi hơn Vân Thanh vội vàng đưa tay ra, cô gái này rất xinh đẹp, đôi tay mềm mại như bông, Vân Thanh nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay cô để kéo thẳng lòng bàn tay ra, sau đó lập tức hạ mắt xuống xem lòng bàn tay của cô, hắn mở miệng, là một chuỗi lời hay ý đẹp làm vui lòng người.
Cô nương này không biết, nhưng Vân Chân biết
Vân Thanh làm sao biết bói toán
Vân Thanh có thiên phú bình thường, xem phong thủy tốt hay xấu thì còn có thể, chứ hắn chưa học xem chỉ tay nên căn bản không xem được, không nên xem cho người khác.
…….
Chắc không phải là muốn sờ tay người khác chứ!
Sắc mặt Vân Chân tối sầm lại, nghe Vân Thanh cùng cô gái vừa nói chuyện cười đùa, hai người trò chuyện càng lúc càng say sưa, lúc sau, trong lời nói mơ hồ có ẩn chứa chút giọng điệu tán tỉnh— mặc dù Vân Thanh bình thường thích trêu ghẹo người khác, nhưng chưa từng rõ ràng như vậy.
Vân Chân thật sự muốn đi sang đó quát lên để ngăn lại, nhưng như vậy sẽ thể hiện anh để ý, cho dù anh có đần độn đến đâu, anh cũng biết rằng anh đang ghen, khi anh cất tiếng giọng sẽ chua thấu trời.
Vì thế anh rối rắm một lúc lâu, quyết định sẽ giả bộ chưa thấy, cắn răng quay đầu bước đi.
Sau khi anh rời đi một lát, Vân Thanh dáo dác nhìn ra bên ngoài, thấy sư huynh đã đi rồi, hắn chắp tay hình chữ thập hành lễ với cô gái đã đồng ý diễn cùng hắn trước đó, cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ