Khi tới trạm tàu điện ngầm, ba người tách ra tự đi về nhà mình.
Không có yêu khí của Lang Tĩnh Phong vây xung quanh, suy nghĩ của Bạch Nguyễn cũng dần quay trở lại, bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra đêm nay.
Bạch Nguyễn hiểu rõ Lang Tĩnh Phong xuất hiện không phải là tình cờ, thính giác của sói rất nhạy bén, nhất định là nghe thấy tiếng kêu cứu nên chạy tới cứu người.
Sau khi đánh lui những tên côn đồ còn giúp Chu Hạo Thần đoạt lại tiền bị cướp, còn nói ra lời uy hiếp để ngăn chặn mấy tên côn đồ kia trả thù Chu Hạo Thần và Bạch Nguyễn, tất cả hành động này đều chứng minh Lang Tĩnh Phong là một người nhiệt tình trọng nghĩa khí, cứ như vậy, sự thật về chuyện đánh giáo viên từ có thể tin lập tức tăng lên tuyệt đối tin tưởng.
Mặc kệ trước kia đã làm sai chuyện gì, ít nhất hiện giờ khẳng định là một đứa trẻ tốt— Bạch Nguyễn tự suy nghĩ tự gật đầu, sau khi đưa ra kết luận, liền tống một chút hoài nghi còn sót lại vào thùng rác.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại dù sao Lang Tĩnh Phong cũng là sói, sợ hãi theo bản năng cũng không thể dễ dàng suy giảm chỉ vì đã thay đổi cái nhìn về nhân phẩm của người đó, Bạch Nguyễn nghĩ tới hình ảnh được Lang Tĩnh Phong ôm công chúa trong hẻm nhỏ, lưng vẫn còn phát lạnh.
“Haiz….” Kỳ thật vừa rồi nên nhân cơ hội khen y vài câu, nên cho y nhiều cảm giác được công nhận một chút, bị dọa nên đã quên….
Bạch Nguyễn cúi đầu thở dài, tự mình ghét bỏ mình.
Hai mươi phút sau, Bạch Nguyễn về tới nhà.
Cậu đi tới phòng khách thả nhóm thỏ cục cưng ra khỏi lồng trước, rồi lấy một đống đồ chơi ném lên mặt đất, rầm một tiếng, tất cả các loại búp bê và đồ chơi bằng cỏ nằm rải rác đầy đất.
Nhóm thỏ cục cưng chơi rất vui vẻ, có một số thì dùng chân trước và mũi nhỏ đẩy bóng cỏ, một số thì lại trèo lên búp bê một cách vụng về, rồi lại xoạch một tiếng ngã xuống, nhóm thỏ cục cưng chưa có linh thức thì sẽ không chơi, cố gắng dùng 3 cánh miệng để cắn vỡ búp bê, kết quả bị nhóm thỏ cục cưng có linh thức ra sức đẩy ra, liền lăn hai vòng trên mặt đất, uất ức cuộn thành một quả bóng thỏ trong góc phòng.
Bạch Nguyễn nhặt bóng thỏ lên đặt trong lòng bàn tay, sờ sờ vuốt vuốt, bóng thỏ sau khi được an ủi lại biến thành một con thỏ nhỏ.
“Các bạn nhỏ phải chơi ngoan, không được đánh nhau.” Bạch Nguyễn thả con thỏ nhỏ kia xuống đất, đưa cho nó một quả cầu bằng cỏ, cũng không quan tâm nó có nghe hiểu không, ôn hòa nói: “Đồ chơi cỏ này có thể cắn.”
Con thỏ nhỏ khởi động ba cánh miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt bắt đầu cắn.
Sau khi cho nhóm thỏ cưng ăn uống xong, cũng dọn dẹp phân và nước tiểu xong, Bạch Nguyễn vươn eo, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi đổ đầy nước ấm vào trong bồn tắm thú cưng, Bạch Nguyễn rắc một nắm muối tắm hương cỏ vào trong nước —- mỗi lần tắm bằng loại muối tắm hương cỏ này xong Bạch Nguyễn đều muốn cắn mình một cái, giống như cảm giác con người dùng sữa tắm vị sô cô la vậy.
Bồn tắm thú cưng còn nhỏ hơn bồn tắm lớn rất nhiều, cho nên nước tắm đã nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Bạch Nguyễn sợ bị cảm lạnh nên nhanh chóng đặt một cái ghế đầu có chiều cao bằng với bồn tắm, rồi đặt một đống thức ăn vặt dành cho thỏ lên trên.
Sau đó Bạch Nguyễn đặt máy sấy ở cửa phòng tắm, còn đặt một cái khăn tắm đã được gấp sẵn trước máy sấy, cuối cùng Bạch Nguyễn lấy điện thoại ra đặt trên đài rửa mặt, mở bài hát hay mở trong lúc tắm rửa.
Sau khi kết thúc tất cả các công tác chuẩn bị, thân hình Bạch Nguyễn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, quần áo bỗng nhiên bị mất đi sự chống đỡ nhanh chóng rơi thành một đống bên ngoài phòng tắm, ngay sau đó, một con vật trắng noãn có bộ lông ngắn chui ra từ trong áo sơ mi, trắng giống như tuyết mới đầu mùa— đây là nguyên hình của Bạch Nguyễn.
Biến thành thỏ trắng nhỏ Bạch Nguyễn ra sức nhảy lấy đà nhảy vào trong bồn tắm thú cưng, viên đạn nhỏ nhảy ra giữa không trung, sau khi đạt tới đỉnh lại bị trọng lực hút lại rơi về phía mặt nước, ùm một tiếng, bọt nước vẩy ra, nền trong phòng tắm toàn bộ bị ướt.
“Kỉ—–!” Tiểu Bạch phát ra một tiếng kêu vui sướng, thỏa thích thả ra sự mãnh liệt của một con thỏ đực.
Nước nóng thật có tác dụng làm thần kinh thả lỏng, Bạch Nguyễn cảm giác xương cốt của mình đều bị ngâm mềm, cậu cứ thả lỏng thân thể, nổi trên mặt nước.
Một viên tròn tròn màu trắng cứ nhẹ nhàng trôi trong bồn tắm, tùy theo dòng nước mà nhẹ nhàng lay động, hai lỗ tai nhỏ như hai phiến lá là bộ phận duy nhất không thả lòng trên người Bạch Nguyễn, lúc này chúng đang dựng lên để nghe nhạc, khi hứng khởi còn lắc lư theo tiết tấu, còn đánh chỉ huy dàn nhạc.
Sau khi thả lỏng ngâm trong chốc lát, Bạch Nguyễn đung đưa chân nhỏ dưới nước, bơi tới bên cạnh bồn tắm, dùng hai chân trước bám lấy thành bồn tắm, vươn nửa thân người ướt sũng ra, ngậm một trái táo gỗ vào trong bồn tắm, vừa ngâm mình vừa khoái chí gặm.
— đây là ý nghĩa mà động thực vật cực khổ tu luyện thành tinh, sau khi thành tinh không chỉ có thể sống lâu, còn không sợ trở thành đồ ăn, còn có thể thỏa thích hưởng thụ những thứ mà con người phát minh ra, cho dù là ngâm tắm, bồn tắm, âm nhạc, phòng tắm ấm áp, còn có thể thoải mái mua được rau dưa, cỏ cho súc vật và đồ ăn vặt cho thỏ, đều là động thực vật sau khi tu luyện thành tinh mới có tư cách có được và tự do chi phối.
Sau hai mươi phút, nước ấm cũng đã hơi lạnh, Bạch Nguyễn cũng đã loại trừ được một thân mệt mỏi.
Cậu ướt đẫm nhảy ra khỏi bồn tắm, chạy tới cửa phòng tắm, dùng chân trước ấn vào chốt mở hơi nóng nhỏ nhất trên máy sấy, sau đó lập tức nhảy lên cái khăn trước máy sấy tóc, chổng bốn chân lên lộ ra cái bụng trắng, tùy ý để gió ấm thổi qua.
Sau một lát, mặt trên đã được thổi khô, Bạch Nguyễn liền xoay thân thể, dùng mông nhỏ và đuôi tròn bồng bềnh đặt trước máy sấy để nó thổi lông ra sau.
Sau một lát, toàn thân Bạch Nguyễn đã khô, bộ lông trắng như tuyết xõa tung giống như những đám mây hiện ra cuối chân trời.
Bạch Nguyễn nhảy ra khỏi phòng tắm, cậu đang do dự hôm nay nên biến thành hình người ngủ trên giường hay là dùng nguyên hình ngủ trong ổ thỏ, đột nhiên điện thoại đặt trên bồn rửa mặt đột nhiên vang lên âm thanh tít tít.
Bạch Nguyễn lập tức biến về hình người, cầm lấy di động nhìn thấy là Vân Thanh gửi tin nhắn tới.
Vân Thanh: “Khiêu Khiêu có chuyện gì?”
Nhũ danh của