“Bắt đầu đi”
Trấn Lỗ Tướng Quân của Đại Việt Vương Quốc Lê Đình Ngạn vừa nói vừa bước vào trạng thái chiến đấu. Đồng tử ông ta co lại, dáng người hơi khom xuống, toàn thân trông như một con hổ đói đang chuẩn bị lao lên vồ mồi.
Đối diện ông ta là một lão già râu bạc đang chầm chậm tiến tới. Lão có nụ cười hơi nhếch mép, đầu tóc rối bù xù, điệu bộ dáng đi trông có vẻ gì đó cực kỳ bỉ ổi. Lão đưa hai bàn tay ra trước, chắp hẳn lại với nhau, cố tạo ra một hình ảnh mà theo lão là ngầu nhất có thể, miệng lên tiếng:
“Ôi, tướng quân đợi một chút, đợi một chút, để tiểu nhân đi tránh qua một bên đã.”
Đi phía sau lão là một người thanh niên trẻ. Cậu ta mặc quần áo bó sát, mang một cái giày cao, phủ đầy kim loại trông cực kỳ nặng nề, đằng sau lưng đeo hai cái bình lỉnh kỉnh, tay lăm lăm hai thanh kiếm. Trước thân cậu ta là đống dây nhợ buộc chặt chằng chịt, mặt sấp của hai tay đeo thêm hai cái bình nhỏ hơn, từ đó nhô ra hai cái vòi ống hình trụ tròn.
Mặt ngửa của hai tay thì đang đeo hai cái khối kim loại kỳ lạ gồm sáu cái ống ghép với nhau theo dạng 2x3, được nối với kiếm của cậu ta bằng một cơ cấu cơ học nào đó thông qua hai sợi dây thừng. Trên cán của mỗi thanh kiếm có ba đường nứt dài, nếu người thời Liên Bang nhìn vào thì sẽ biết ở đó có hai cái nút bấm. Trên hông của cậu ta thì đang giắt ngang hai vật gì đó.
Người thanh niên lên tiếng:
“Trịnh lão, cơ cấu thiết kế như thế nào ta cũng chỉ có thể giảng sơ sơ qua vậy thôi. Lát nữa lão quan sát thì sẽ hiểu kỹ hơn.”
“Được, Trần công tử” – Chỉ thấy lão già mỉm cười gật đầu.
Cuối cùng thì lão già này, vị thợ rèn chính của quân Đại Việt Trịnh Toàn Lễ, cũng đã có cơ hội thỉnh giáo họ tên đầy đủ của Thuốc Nổ, sau khi xung phong hộ tống cậu đi tới điểm hẹn với Lê Đình Ngạn. Lão cũng tranh thủ hỏi nguyên lý hoạt động của một số vật dụng cậu tạo ra, song bụng vẫn đầy thắc mắc. Đặc biệt là Thuốc Nổ xin khá nhiều thuốc súng từ chỗ của lão nhưng chẳng biết đã dùng vào đâu.
Ở xa, không ít binh lính và quan nô đã vây quanh mà xem. Binh lính thì không nói, họ đều hiếu kỳ với tên thanh niên ở cùng doanh trại dám đi khiêu chiến với tướng quân của họ này. Trong khi đó, đám quan nô – hay thợ rèn phụ – dù thân phận ở đây thấp hơn hẳn so với Trịnh Toàn Lễ nhưng tại xưởng của họ ở quê nhà cũng đều là người tài năng vượt bậc, thậm chí là thợ cả. Họ có lòng học hỏi điều mới lạ, hẳn cũng không có chi sai.
Lê Đình Ngạn thét dài một tiếng, lao thẳng về phía Thuốc Nổ. Thường thì võ học thiên hạ sẽ đi theo hai trường phái lớn, chính là tiên phát chế nhân và hậu phát chế nhân. Dù đường nào chăng nữa, thì một người được xem như ở cửa trên là Lê Đình Ngạn cũng nên chờ Thuốc Nổ ra chiêu trước rồi mới bắt đầu phản đòn.
Chi lưu của Lê Đình Ngạn ở Thần Sơn vốn là đường tiên phát chế nhân, lại khá cẩn thận trước Thuốc Nổ, nên ông ta mới ra chiêu đầu trước là vậy. Đây vốn dĩ là sự tôn trọng khá cao với cậu, song Thuốc Nổ hoàn toàn mù tịt về mấy điều này. Cậu thấy Lê Đình Ngạn lao lên thì vung kiếm đón đỡ.
Một tiếng rít chói tai vang lên, hai thanh kiếm va vào nhau nảy lên từng bông hoa lửa. Lê Đình Ngạn cực kỳ ngạc nhiên về lực tay của Thuốc Nổ nhưng miệng vẫn nói:
“Thế nào tiểu huynh đệ, ưu thế về kiếm của cậu không dùng được nữa phải không? Những thanh tiên kiếm này quả là chém sắt như chém bùn, đích thị đương thời một cái tuyệt tác. Vậy cho ta xem cái khác nữa đi, mới có chừng này thì cậu chưa thế làm gì được ta đâu.”
Thuốc Nổ và Lê Đình Ngạn bắt đầu giao chiến bằng đơn kiếm. Họ không di chuyển liên tục mà chỉ ăn ý đứng tại chỗ, chủ yếu là so tài kiếm chiêu. Hai người mới dừng lại ở mức thăm dò, song những người quan sát hai bên chỉ thấy từng cái bóng kiếm xẹt qua, đôi mắt đã hoa lên cả. Lê Đình Ngạn liên tục đổi bảy tám loại kiếm pháp, tuy nhiên, vẫn chưa thấy được ưu thế gì quá lớn. Ông ta thầm nghĩ:
“Không ngờ họ Trần này đích thị là một tay kiếm cự phách. Kiếm pháp của hắn hoàn toàn không ra đường lối gì, giống như là chưa bao giờ có được đào tạo bài bản của môn phái. Có điều kiếm chiêu đơn giản, thực tiễn, nhằm vào chỗ hiệu quả nhất mà sử dụng, nhiều lúc ta cũng phải mướt mồ hôi mới tránh được. Quả là bậc kỳ tài có thể đào tạo. Cơ mà, hắn càng thể hiện ra năng lực xuất sắc ở nơi đây thì càng chứng tỏ rằng hắn có liên quan tới cái chết của đám người Mạc thị vệ ở Thừa Tuyên Quảng Nam. Hoàng thượng lại sắp đích thân tới đây rồi. Ta nên làm gì giờ?”
Lê Đình Ngạn đã bắt đầu nảy sinh lòng ái tài. Những viên ngọc thô về kiếm thuật như Thuốc Nổ chính là những người mà Thần Sơn phái của hắn cầu còn chẳng được, e rằng đem về cho lão sư phụ của hắn thì người có nằm mơ cũng cười mất.
Tiếc là Thuốc Nổ lại vướng vào một nghi án hết sức nghiêm trọng. Mạc thị vệ và tên quan huyện lệnh kia thì không nói gì, người chết cũng chết rồi, e rằng đối với cục diện trong triều cái rắm cũng không có. Nhưng tên sứ thần nhà Minh thì không phải là chuyện đùa, trước giờ giết sứ chính là điều tối kỵ mà thậm chí hai nước đang chiến tranh cũng cố tránh, chứ đừng nói chi là đang hòa bình.
Bọn lính thì không có nhiều suy nghĩ như vậy. Họ thấy được một tên mặt trắng thư sinh có thể chống đỡ với tướng quân của bọn họ lâu như thế thì không khỏi lấy làm nể phục. Đã có không ít quân tướng thân vệ của Lê Đình Ngạn mở miệng cổ vũ cậu.
Lúc này trạng thái của Thuốc Nổ cũng không được tốt. Cậu chỉ là khỏe mạnh hơn so với phần lớn người bình thường, chứ còn thể loại sử dụng nội công như thế này thì chính cậu cũng không chịu được bao lâu. Thuốc Nổ vung lên thanh kiếm thứ hai bắt đầu hai mặt giáp chiến với Lê Đình Ngạn.
Kiếm cậu ra nhanh như điện chớp, chiêu thức nào cũng giản tiện, trực chỉ bản chất, bao hàm vào những vị trí trọng yếu chết người của đối phương. Hai tay cậu đánh ra hai lộ hoàn toàn khác biệt mà vẫn hòa hợp mượt mà cân đối. Cách sử dụng kiếm thời kỳ hiện đại của Liên Bang cùng với chiêu số võ học thời kỳ này rõ là không hẹn mà gặp.
Lần này, Lê Đình Ngạn lập tức đã rơi vào thế hạ phong, cảm thấy trước mặt có đến hai người Thuốc Nổ cùng giáp công ông ta. Nói gì thì nói, từ đầu trận tới giờ, tuy nội công vận chuyển liên tục trong cơ thể khiến chiêu thức ông ta ra cực kỳ oai lực, tầng tầng lớp lớp, hơi sức vẫn hoàn toàn bình thường, song để nói chính xác thì ông ta cũng không chính thức vận động nội lực lên mà tỷ đấu.
Thuốc Nổ đã lâu lắm rồi không sử dụng kiếm chiến đấu một trận thống khoái như thế này. Tính ra cũng đã là từ thời kỳ cuối của Tinh Chiến, khi các cỗ máy robot cá nhân quân dụng được hoàn thiện, và trở thành sát thủ chủ lực để thực hiện các nhiệm vụ chiến lược trên chiến trường nhờ độ cơ động của chúng.
Vì công nghệ phòng thủ của giáp quá hiện đại nên ngoại trừ việc áp sát và dùng kiếm hợp kim đặc biệt, chỉ có đạn điện từ xuyên giáp ở tầm bắn cực gần là có thể hạ được chúng. Dần dà, với sự xuất hiện của bọ điện tử mini thì nhân loại đã có vũ khí tối ưu hơn để hạ cơ giáp cá nhân, kiếm cũng dần dần bị đào thải.
Thuốc Nổ đang đắm chìm vào kiếm kỹ, cảm giác sử dụng càng ngày càng thuần thục, thì bỗng thấy đối diện, ống tay áo của Lê Đình Ngạn tung lên phần phật. Lê Đình Ngạn hét lên một tiếng, bổ thẳng một kiếm từ trên cao xuống người cậu. Thuốc Nổ phải vung cả hai thanh kiếm lên cùng một lúc thì mới có thể chống đỡ được. Chỉ thấy tay trái Lê Đình Ngạn hơi nhấc lên tụ lực, một chưởng đã nhắm thẳng về phía Đan Điền của Thuốc Nổ mà lao tới.
×— QUẢNG CÁO —
Chưởng chưa chạm tới người mà chưởng phong đã cắt rạch vài đường nhỏ trên vạt áo của cậu. Thuốc Nổ biết bây giờ không phải là lúc để giấu giếm, hai chân hơi khuỵu xuống, làm một động tác nhảy ngược ra sau. Đôi giày dưới chân cậu bỗng kêu lên một tiếng rẹt rẹt không hề bình thường, Thuốc Nổ đã bật một cú phải cao tới bốn, năm mét ngược về phía sau. Cậu tiếp đất bằng mũi chân, rất nhanh lộn thêm một vòng nữa rồi mới đứng vững trên mặt đất.
Lê Đình Ngạn nhận ra cú bật vừa rồi là do giày của cậu có điều gì đó đặc biệt chứ không phải là do khinh công. Ông ta không nói hai lời, dựa vào ưu thế, tiếp tục lao lên áp sát. Chỉ thấy Thuốc Nổ đưa bàn tay trái ra trước như đang làm động tác phát chưởng, để lộ nguyên cái ống tròn nhỏ được cố định bên dưới tay. Cậu bấm cái nút trên kiếm, một dòng chất lỏng từ trong đó phụt thẳng ra ngoài, kéo dài phải đến hai, ba mét rồi mới rơi xuống đất.
Lê Đình Ngạn chẳng biết đây là thứ chất lỏng gì, không dám đón đỡ, vội rụt người tránh về phía bên tay trái của Thuốc Nổ. Chỉ thấy cậu giơ thêm tay phải ra, động tác y như lúc nãy mà nhắm cái ống này thẳng vào người ông ta. Sau một nút bấm, lại có một dòng chất lỏng khác, màu nhạt hơn khá nhiều, bay ra từ trong cái ống. Lê Đình Ngạn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì từ chỗ giao điểm hai dòng chất lỏng ở trên không trung đã bùng lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa theo hai dòng chất lỏng hai bên mà phụt ra phía trước tạo thành hình chữ V đỏ rực. Lê Đình Ngạn giật nảy cả mình, chỉ thấy đôi mắt khó chịu, mũi ngửi phải mùi gì hăng hăng, đã vội đề ngược khí, dùng thượng thừa khinh công mà bay ngược về phía sau.
Ông ta vừa chạm đất thì thấy cây cỏ ở bên cạnh chỗ mình vừa đứng đã hóa thành tro bụi. Ông ta cảm nhận trong bụng có gì đó trào ngược lên trên cổ, khi phun ra tới nơi thì rõ ràng là một búng máu, hệ quả của việc cưỡng ép nghịch hành kinh mạch trong người.
Lê Đình Ngạn đã biết oai lực vũ khí của Thuốc Nổ, nào dám giao chiến ở tầm gần. Ông ta quát to:
“Kích tới đây.”
Người lính thân vệ đang nhìn không chớp mắt cuộc đấu tới mức sững sờ nên phản ứng chậm vài giây. Anh ta ném cho Lê Đình Ngạn một cái bọc vải rất dài, có dây thừng buộc ở chính giữa. Lê Đình Ngạn tiếp được, ở phần đuôi của cái bọc nắm ra một thanh gỗ dài. Ông ta khẽ kéo một cái, làm động tác xoay vòng ở dưới đất, toàn bộ thứ trong cái bọc đã hiện ra rõ ràng.
Đó là một cây phương thiên họa kích dài khoảng hơn hai mét, trang trí chạm trổ cực kỳ cầu kỳ. Từng phần lưỡi kích đều loáng lên vẻ tuyệt đối sắc bén. Trịnh Toàn Lễ ánh mắt nhìn say sưa, khuôn mặt không khỏi toát ra vẻ tự hào. Lê Đình Ngạn lại dựa thế mà lao tới cận chiến. Kích dài hơn kiếm rất nhiều, lại chủ yếu là các thế đòn đâm nên cộng thêm cả độ dài của cánh tay.
Bởi vậy, Lê Đình Ngạn không hề lo sợ bị phục kích bất ngờ bởi hỏa công. Có điều ông ta đánh kích không thuận tay bằng đánh kiếm, hoàn toàn không có đòn nào có thể vượt qua được đôi song kiếm của Thuốc Nổ. Lê Đình Ngạn đổi chiến thuật, bắt đầu liên tục chạy vòng xung quanh cậu mà