Trời mưa ngày càng nặng hạt.
Xe ngựa của bọn Thuốc Nổ lúc đi lúc nghỉ, cuối cùng đành phải dừng lại ở một cái quán trọ nhỏ ven bờ sông.
Trước hiên quán trọ đầy nạn dân đang ngồi chụm lại thành từng nhóm lớn trú mưa, ai nấy đều ướt át, hôi mùi ẩm mốc. Trong quán lại cực kỳ vắng vẻ, chỉ có mỗi ba cái bàn là có khách đang ngồi. Một là một cặp vợ chồng trẻ, người vợ còn đang có thai, nhìn vào chắc cũng phải được sáu, bảy tháng rồi.
Bàn thứ hai là một đám trung niên, thanh niên nhân đang ngồi, người chính giữa ăn mặc như một võ quan của triều đình Đại Việt. Thuốc Nổ không quen thuộc với phục trang của họ nên cũng chẳng biết là quan mấy phẩm. Bàn cuối cùng là một nam tử có vẻ như đã say bí tỉ, nằm gục xuống mặt bàn.
Năm người Thuốc Nổ vừa đặt hành lý xuống, chưa kịp gọi thức ăn đã nghe tên võ quan lên tiếng:
“Thần Sơn năm xưa làm gì có được danh tiếng lẫy lừng giang hồ như bây giờ chứ, đều là một tay bổn quan gây dựng nên cả.”
Thuốc Nổ và Nhạc Phi Tiếu vừa nghe thấy hai chữ Thần Sơn thì đã không nhịn được mà dỏng tai lắng nghe cuộc đối thoại ở bàn bên đó. Một thanh niên có vẻ nhỏ nhất trong đám liền lên tiếng:
“Nghe đồn những chưởng môn của Thần Sơn đều đã ngoài sáu, bảy mươi tuổi, làm sao có thể có người sư thúc còn trẻ như đại nhân đây vậy.”
Tên võ quan cốc đầu người thanh niên một cái, giọng không khỏi bất giác to hơn:
“Ngươi thì biết cái gì. Sư thúc chẳng qua chỉ là gọi theo bối phận, ta và đám người sư phụ của bọn họ vốn là đồng môn đồng thế hệ. Là các vị sư huynh của ta khi qua đời nằng nặc đòi ta trông giữ những đứa đệ tử, chứ không thì ta đây cũng chẳng có tâm tình gì mà đi quản bọn tiểu tử đó. Cũng bởi vì trên núi lâu ngày quá buồn chán nên ta mới phải xuống triều đình xin một chức quan nhỏ mà sống qua ngày.”
“Nói vậy thì võ công của đại nhân hẳn phải rất cao cường?” – Một người khác hỏi.
“Đâu thể chỉ gọi là cao cường. Giang hồ vốn có câu Tinh Hà ngôn, Uông Trực kiếm, chính là để chỉ hai bí pháp võ công danh tiếng nhất trong chốn võ lâm Nam Bắc. Tinh Hà ngôn đích thị Cửu Ngôn Quyết của đại chưởng môn Thần Sơn Đoàn Tinh Hà, vận dụng nội công vào trong lời nói. Chín chữ nói ra, ngay cả đỉnh cấp cao thủ cũng phải nhượng bộ thoái lui.
Uông Trực kiếm đích thị Đằng Vân Khoái Kiếm của đại thái giám tổng quản Minh Triều Uông Trực. Kiếm nhanh như chớp, khinh công như ma quỷ, mắt chưa thấy người mà hồn đã lìa khỏi xác. Có điều gặp phải Di Hỏa Chưởng và Khống Vật Đại Pháp của bổn quan đây, chỉ e là hai thứ kia cũng phải quỳ gối mà xin vâng.”
Chung quanh có vài tiếng ồ kinh ngạc nhưng phần lớn đều lộ rõ vẻ nghi ngờ. Tên võ quan quay sang nói chuyện với chủ quán:
“Này điếm chủ, ở chỗ lão có một cái bình và một quả trứng không, có thể đem ra cho ta mượn một chút. Những thứ võ công của ta không thể thí nghiệm bừa bãi lên con người, sẽ gây ra án mạng.”
Cả đám đều hiếu kỳ nhìn hắn, ngay cả hai vợ chồng ở bàn bên kia cũng thỉnh thoảng đưa mắt liếc sang. Được một lúc thì chủ quán đã đem ra hai thứ đầy đủ. Tên võ quan làm vẻ hào phóng, vứt luôn cho lão một quan tiền rồi hô:
“Xem đây!”
Từ trong tay hắn bỗng bùng lên một ngọn lửa sáng chói. Mọi người xung quanh đều giật bắn cả, vội tránh hắn xa xa. Hắn làm bộ như không khống chế được ngọn lửa, tay run run, đưa sát ngọn lửa vào chiếc bình rồi đổ xuống. Chiếc bình là thủy tinh trong nên mọi người vẫn quan sát rõ được những gì diễn ra bên trong. Ngọn lửa rời khỏi tay hắn nhưng không lập tức tắt ngay mà vẫn cháy bập bùng giống như lửa ma trơi. Hắn hét lên một tiếng:
“Đó chính là Di Hỏa Chưởng trong truyền thuyết. Lần này ta sẽ cho các ngươi mở mắt cái gì là Khống Vật Đại Pháp.”
Hắn đặt một tay xuống bàn, ngay bên dưới vị trí của cái bình kia rồi nhanh tay đặt quả trứng lên trên miệng bình. Hắn há miệng hét lên một tràng dài, khuôn mặt lẫm liệt, cương nghị, rất có phong phạm của một võ lâm cao thủ.
Được tầm năm giây thì ngọn lửa ở trong bình phụt tắt, chỉ thấy quả trứng dần dần co hẹp lại sau đó trơn tuột một cái chui thẳng vào trong bình. Hắn giơ cái bình lên cho mọi người xem kỹ. Cả đám đều thử lắc lắc cái bình nhưng không ai có thể rút được quả trứng ra khỏi bình cả. Mọi người đều bái phục:
“Không thể nào, Khống Vật Đại Pháp lại có uy lực như vậy, có thể cách không điều khiển quả trứng chui vào trong cái miệng bình này mà không làm nó vỡ, quả là Đại Pháp số một ở trên giang hồ. Nếu ai đó đứng từ xa mà nhẹ nhàng vuốt ve trái tim ta một cái như thế thì ta làm gì mà còn tính mạng.”
“Ngươi chẳng lẽ lại bỏ quên cái Di Hỏa Chưởng kia, điều khiển được cả ngọn lửa. Đây chính là chuyện chỉ có thần tiên mới có thể làm được, không ngờ lần này tại hạ lại có thể nhìn thấy. Quả là cái phúc hiếm có trong đời.”
“Đại nhân, xin hãy nhận của tiểu tử ba lạy. Tiểu tử không cần cái gì Tinh Hà ngôn, Uông Trực kiếm, chỉ cần theo đại nhân học hai môn Khống Vật Đại Pháp và Di Hỏa Chưởng này. Học được một hai thành hỏa hầu của đại nhân khi nãy là đã có thể dùng cả đời không hết.”
Võ quan cười xòa đáp lại:
“Chuyện này thì cũng dễ nói. Có điều ngày hôm nay không thích hợp, cứ uống rượu, uống rượu cái đã.”
Có kẻ thông minh đã vội vàng lên tiếng:
“Điếm chủ đâu rồi, mau đem hai mươi cân rượu San Lùng ra đây để ta tiếp đãi vị đại nhân này. Đi đâu cả rồi, nhanh cái chân lên.”
Đám người kia cũng vội nhao nhao lên tiếng, gọi thêm đủ thứ loại cả rượu cả thức ăn ngon lên mời tên võ quan, mới đó mà đã phải ghép thêm cái bàn mới để đủ số chén rượu. Thuốc Nổ nhìn đống chén rượu cái cao, cái thấp, cái ngắn, cái dài, không khỏi hoa cả mắt.
Cậu không uống được rượu, lại càng chẳng hiểu được quy luật rượu ngon thì cần phải có chén tương ứng của người ở cái thời kỳ này. Có điều, cậu biết chắc chắn tên võ quan đó chỉ dựa hơi vào ba cái trò mèo quào để đánh lừa thiên hạ.
Nói đến cái ngọn lửa ma trơi kia, đó hiển nhiên là một loại chất rắn nào đó rất dễ cháy, chỉ cần tên võ quan tác động nho nhỏ là đã bùng lên ngọn lửa rồi. Ánh sáng ở trong quán thì lại nhá nhem ảm đạm nên chẳng ai để ý tới nguồn cháy mà chỉ trông nó giống như một ngọn lửa đang lơ lửng tự nhiên. Còn về quả trứng chui được vào trong chai thì nó đã là thí nghiệm khoa học kinh điển về chênh lệch áp suất rồi, ở Liên Bang đem đi lừa trẻ con còn chưa chắc thành công.
Nhạc Phi Tiếu thì không nghĩ được tới thế, hắn đã sống trên đỉnh Thần Sơn này hơn mười năm trời. Đến con chuột hoang chạy ra chạy vào đỉnh núi hắn còn quen mặt chứ đừng nói tới một vị sư thúc tổ nào đó tự nhiên chui ra như thế này. Dù cho có là sư thúc tổ thật đi nữa thì Nhạc Phi Tiếu cũng không thể chịu nổi cách mà tên võ quan nói về sư phụ của hắn cũng như cái giọng điệu khoe khoang khoác lác ta đây vô địch thiên hạ như vậy.
Nhạc Phi Tiếu đứng lên, đi về phía tên võ quan, giơ cái lệnh bài màu xanh nước biển mà hắn hay đeo bên hông lên hỏi:
“Các hạ có nhận ra cái lệnh bài này.”
×— QUẢNG CÁO —
Tên võ quan chỉ hơi ngước mắt nhìn hắn một cái, cũng chả thèm nhìn cái lệnh bài lâu lấy một giây mà đã đáp:
“Tiểu tử, muốn học võ công thì tìm tới thứ gì đó thực chất hơn đi. Cái lệnh bài nát này đem bán cũng chẳng ai thèm, ngươi đưa cho ta làm cái gì. Mà ngươi cũng đã già lắm rồi đi, còn bày đặt ăn mặc như kiểu thư sinh thế, không thấy xấu hổ à? Đi đi, đi đi, thật là xúi quẩy.”
Nhạc Phi Tiếu vẫn chưa bỏ cuộc:
“Các hạ có thể võ công cao cường, nhưng chừng đó thì làm sao chứng minh được các hạ là người Thần Sơn.”
Tên võ quan nói với giọng điệu bực dọc:
“Cậu thật là phiền toái. Muốn bổn quan chứng minh? Được, bổn quan chứng minh cho cậu xem.”
Đoạn hắn làm ra vẻ thần bí, đặt ngửa mặt hai bàn tay lên đùi, hít thở sâu và chậm rãi, lưng dựa vào ghế thẳng đứng, hai bàn chân khoanh ra thành hình chữ V. Hắn cứ ngồi yên như thế tầm mười giây thì quay lại nói với lão chủ quán:
“Điếm chủ!”
Chỉ hai từ đơn giản nhưng lão chủ quán đã ôm tai ré lên một tiếng. Từ trong tai, mũi, miệng của lão đã chảy ra từng hàng máu tươi. Nhạc Phi Tiếu đang định tiến lên quan sát thì đám người xung quanh đã xô đẩy cậu về lại chỗ cũ:
“Này này, tới cũng phải có thứ tự trước sau chứ, sao cậu lại chen lên lúc tôi đang hiếu kính đại nhân vậy hả?”
“Cậu nghi ngờ đại nhân cái gì? Tưởng đeo thanh kiếm bên người thì có thể ra anh hùng xưng là đại hiệp được sao, chút nhãn lực cũng không có. Đi đi, đi đi, đừng tự ở đây rước lấy nhục.”
“Tiểu tử, nghi ngờ sư phụ của ta chính là nghi ngờ bổn thiếu. Bây giờ tuy sư phụ chưa nhận ta làm đệ tử nhưng tất sau này sẽ nhận. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Giờ ngươi muốn chết như thế nào, ta sẽ thành toàn cho.”
Thuốc Nổ không nhịn được mà cười thầm. Với độ quen thuộc về máu của cậu thì liếc mắt cái đã nhận ra thứ chảy ra khỏi tai, miệng lão chủ quán không phải là máu người mà là máu heo, bò, gà, vịt gì đấy. Tất lão chủ quán và tên võ quan đã thông đồng sẵn, đợi có đông khách thì đem ra mà khoe khoang khoác lác một phen.
Tên võ quan thì được ăn uống, có khi vận khí tốt thì còn lừa được chút tiền. Chủ quán thì bán được hàng, lỡ sau này có ai tới bảo tên võ quan lừa đảo thì chủ quán chỉ cần chối phắt quan hệ là xong. Kể ra hai người này cũng có chút tiểu thông minh, có điều không sử dụng vào việc gì đàng hoàng mà lại đi lừa người.
Thuốc Nổ cũng chẳng vạch trần hai người kia. Nhạc Phi Tiếu về chỗ ngồi, trên miệng vẫn còn buông vài lời hậm hực. Thuốc Nổ thấy đồ ăn được bày ra thì cũng gắp cho cậu ta vài miếng thịt ăn cho tiêu bớt cơn tức. Bàn bên kia lúc này đã đổi chủ đề:
“Đại nhân, lần này người phương Bắc tới phạm lãnh thổ của nước ta, đại nhân có suy nghĩ như thế nào?”
“Còn suy nghĩ như thế nào nữa, tất nhiên là đại triển thần oai, diệt sát hết quân thù rồi.” – Một kẻ khác lên tiếng. Trong đám người nhao nhao có tiếng đồng tình.
Tên võ quan vuốt vuốt chòm râu không tồn tại của hắn làm ra vẻ cao nhân mà đáp:
“Lần này ta xuất quan cũng chính là vì chuyện của muôn dân thiên hạ. Giết giặc thì rất dễ, song mạng của người Tàu cũng là mạng, chẳng khác gì mạng của dân ta. Sống trong đời, nhiều lúc chỉ là thân bất do kỷ. Ta ngày đêm suy nghĩ phương pháp vẹn toàn, cuối cùng nghĩ ra được một cái tuyệt diệu